Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 586. Thu Mua Bích Ngọc Lâu



Chương 586. Thu Mua Bích Ngọc Lâu



Đối với Đại Đan Vương như Hồ Đông Hạc không nhiều thứ hấp dẫn được họ, luyện chế ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ nằm trong số ít này.Nỗi lòng Hồ Đông Hạc không thể bình tĩnh, thứ truy tìm hơn hai trăm năm đột nhiên xuất hiện trước mắt, có thể tưởng tượng sự rung động đó.Cảnh Ngôn thấy đã đến lúc, mở miệng hỏi: - Thành chủ đại nhân cảm thấy bí điển đan đạo này thế nào? Có thể trợ giúp thành chủ đại nhân không?Hồ Đông Hạc chân thành nói: - Đan sư Cảnh Ngôn, thứ ngươi cho ta có thể nói là vô giá. Ta lĩnh ngộ đan đạo xảy ra chút thay đổi, có lẽ khi ta còn sống có thể bước ra một bước đó!Hồ Đông Hạc hỏi thẳng:- Nói đi, ngươi muốn đối phó Bích Ngọc Lâu thế nào?Hồ Đông Hạc biết tại sao Cảnh Ngôn cho mình tấm bia đá này, cầm đồ phải làm việc.Cảnh Ngôn chậm rãi nói: - Nói thật thì Lãnh Phong Bích Ngọc Lâu tuy vu hãm ta trong hội giao dịch, nhưng sau khi Lãnh Phong được cứu ra ta vốn không định truy cứu nữa. Nhưng bây giờ bọn họ quá đáng, dọc đường ta đến nghe nhiều tiếng mắng ta, nếu không đánh trả lại thì coi như gắn chặt bêu danh bán thuốc giả.Hồ Đông Hạc gật đầu nói: - Ta sẽ trợ giúp ngươi!Hồ Đông Hạc lại nheo mắt nói: - Nhưng sức ảnh hưởng của Bích Ngọc Lâu rất lớn, lâu chủ Trình Dục có thủ đoạn cao minh, nhìn nàng cứu ra Lãnh Phong là biết. Người này còn có bối cảnh lớn, nàng là người của Trình gia, trực tiếp hủy Bích Ngọc Lâu sẽ động nhiều chỗ. Hơn nữa đan sư Cảnh Ngôn hủy Bích Ngọc Lâu sạch sẽ không phải là cách phản kích tốt nhất.Cảnh Ngôn nhìn Hồ Đông Hạc, chờ nghe tiếp.Quả nhiên Hồ Đông Hạc tiếp tục bảo: - Có lẽ đan sư Cảnh Ngôn có thể mua Bích Ngọc Lâu.Cảnh Ngôn chưa nghĩ đến điều này:- Mua Bích Ngọc Lâu?Hồ Đông Hạc gật đầu nói: - Đúng vậy! Đan sư Cảnh Ngôn mua Bích Ngọc Lâu là cách tốt nhất, Lãnh Phong thì càng dễ đối phó, đan sư bát giai không là gì.Cảnh Ngôn nghe đề nghị của Hồ Đông Hạc hơi động lòng.Sức ảnh hưởng của Bích Ngọc Lâu rất lớn, mạng lưới buôn bán hầu như bao trùm nguyên Thiên Nguyên đại lục.Nhưng mà . . . Cảnh Ngôn chỉ có hơn một ức linh thạch, muốn mua Bích Ngọc Lâu thì thiếu rất nhiều. Giá trị của Bích Ngọc Lâu Đan Quốc ít nhất cỡ mười ức linh thạch hoặc hơn nữa.Cảnh Ngôn suy tư một lúc rồi hỏi: - Thành chủ đại nhân cảm thấy cần bao nhiêu linh thạch để mua Bích Ngọc Lâu?Hồ Đông Hạc nói: - Giá trị của Bích Ngọc Lâu rất cao, nhưng có ta trợ giúp ngươi thì dễ dàng hơn nhiều. Ngươi chờ chút, ta kêu Dương Tiêu lại đây, y hiểu biết Bích Ngọc Lâu rất rõ.Chốc lát sau Dương Tiêu đến trước mặt Cảnh Ngôn, Hồ Đông Hạc.Hồ Đông Hạc nói cho Dương Tiêu nghe về kế hoạch, sau đó hỏi: - Dương Tiêu, ngươi cảm thấy tổng giá trị của Bích Ngọc Lâu bao nhiêu?Dương Tiêu mắt lóe tia sáng hỏi lại:- Tổng giá trị?Hồ Đông Hạc gật đầu khẳng định:- Đúng, tổng giá trị!Dương Tiêu ngẫm nghĩ nói: - Giá trị rất cao, tổng bộ của Bích Ngọc Lâu ở Đan Quốc nhưng có phân bộ trong nhiều quận thành Thiên Nguyên đại lục, nếu cộng hết lại giá trị khoảng năm mươi ức linh thạch.Nghe con số làm Cảnh Ngôn giật nảy mình.Năm mươi ức linh thạch?Mới rồi Cảnh Ngôn chỉ tính tổng bộ Bích Ngọc Lâu trong Đan Quốc, nghe ý Dương Tiêu thì Bích Ngọc Lâu có chi nhánh ở nhiều quận thành, cộng lại tất cả giá trị siêu khủng.Hồ Đông Hạc phất tay nói: - Ừm, giá trị đúng là rất cao, nhưng không đáng gì, muốn mua Bích Ngọc Lâu chỉ cần thu mua một phần phân ngạch. Phân ngạch của lâu chủ Trình Dục chiếm bao nhiêu?Dương Tiêu nắm giữ mấy tin tức này rất tỉ mỉ, đáp:- Phân ngạch của lâu chủ Trình Dục khoảng ba, bốn mươi phần trăm.Dương Tiêu lại nhíu mày nói: - Thành chủ đại nhân, đan sư Cảnh Ngôn thu mua Bích Ngọc Lâu sẽ bị lực cản rất lớn. Một số người trong Đan Linh Chi Thành chúng ta cũng có phân ngạch Bích Ngọc Lâu, bọn họ sẽ không muốn thấy đan sư Cảnh Ngôn thu mua Bích Ngọc Lâu.Hồ Đông Hạc phất tay nói: - Lực cản này không là gì, ta sẽ hết sức hỗ trợ đan sư Cảnh Ngôn.Dương Tiêu nghe vậy hơi ngây người, lão hoang mang.Vì sao thành chủ đại nhân ủng hộ Cảnh Ngôn đến thế? Dương Tiêu cảm thấy kỳ kỳ, dù thành chủ đại nhân xem trọng Cảnh Ngôn thì nhiệt tình như vậy hơi lạ.Dương Tiêu nhìn Hồ Đông Hạc, đầu óc suy nghĩ lung tung, trong một chốc không nghĩ ra.Nếu có thành chủ đại nhân hết sức giúp đỡ Cảnh Ngôn thì lực cản Đan Linh Chi Thành không đáng gì. Đan Linh Chi Thành là địa bàn của thành chủ Hồ Đông Hạc, ở đây không ai có thể chống đối lại Hồ Đông Hạc.Hồ Đông Hạc hỏi: - Lãnh Phong có bao nhiêu phân ngạch?Dương Tiêu trả lời:- Lãnh Phong không có nhiều phân ngạch Bích Ngọc Lâu, y chỉ là đan sư bát giai, ngoài ra không có bối cảnh gì. Phân ngạch của y hình như là ba phần trăm.Hồ Đông Hạc lại hỏi: - Phân ngạch của Mao Vĩ thì sao?Dương Tiêu kinh ngạc hỏi lại: - Thủ lĩnh Mao Vĩ?Mao Vĩ là thủ lĩnh thủ vệ Đan Linh Chi Thành, địa vị ngang bằng Dương Tiêu.Người đưa Lãnh Phong ra tù chủ yếu nhờ tay Mao Vĩ.Thành chủ hỏi phân ngạch Bích Ngọc Lâu của Mao Vĩ là có ý gì? Dương Tiêu trực giác thủ lĩnh Mao Vĩ xui đến nơi.Dương Tiêu tạm dừng rồi trả lời ngay:- Phân ngạch Bích Ngọc Lâu của thủ lĩnh Mao Vĩ hơi nhiều, khoảng mười lăm phần trăm.Hồ Đông Hạc gật gù:- Ừm, cũng tạm rồi, phân ngạch của ba người này cộng lại là năm mươi hai phần trăm.Hồ Đông Hạc nhìn Cảnh Ngôn, cười nói: - Đan sư Cảnh Ngôn nắm giữ phân ngạch của ba người này thì Bích Ngọc Lâu cơ bản nằm trong tay ngươi.Cảnh Ngôn xoe tròn mắt.Ba phân ngạch này rất nhiều, nhưng thu mua phân ngạch của ba người phải tốn bao nhiêu linh thạch? Ít nhất hơn hai mươi ức.Cảnh Ngôn đào đâu ra nhiều linh thạch vậy?Dù tìm hội trưởng Thanh Như cũng không thể một chốc đưa đủ số linh thạch này. Nếu là hai ức linh thạch thì có hy vọng tạm rút từ Ưu Hải Thương Hội dùng trước, nhưng con số lên đến hai mươi ức thì không có chút hy vọng.Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nói: - Thành chủ đại nhân, phân ngạch thì dủ nhưng cần rất nhiều linh thạch thu mua, ta không có.Đây là cơ hội tốt ngặt nỗi Cảnh Ngôn không có nhiều linh thạch đến thế. Cảnh Ngôn dù gì mới hai mươi mấy tuổi, nếu hắn là một, hai trăm tuổi, với năng lực của hắn tích góp ra hai, ba chục ức linh thạch không là vấn đề lớn.Hồ Đông Hạc cười khẽ:- Ha ha, thứ đan sư Cảnh Ngôn đưa ta coi như ta mua nó, giá trị của thứ này khó tính toán, ta tạm định giá là mười ức linh thạch đi. Hết chương 586.



Bạn cần đăng nhập để bình luận