Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 629. Điên Cuồng Vây Giết



Chương 629. Điên Cuồng Vây Giết



Vèo!Cảnh Ngôn rời khỏi Lam Khúc quận thành bay hướng bắc.Về Đan Quốc?Cảnh Ngôn không định làm vậy.Tuy Cảnh Ngôn có Khách Khanh Lệnh, hắn đi Đan Quốc, người Cổ gia muốn giết hắn hơn phân nửa Hồ Đông Hạc sẽ ra mặt ngăn cản. Nhưng Hồ Đông Hạc có thể cản lại Cổ gia không?Hồ Đông Hạc là Đại Đan Vương, năng lực đan đạo khiến người khó với tới, nhưng Võ Đạo thì lão không cản nổi Cổ gia.Thánh Chủ của Thánh thành còn bất lực, Hồ Đông Hạc làm sao ngăn lại Cổ gia?Nếu Cảnh Ngôn đi Đan Quốc chỉ mang đến rắc rối lớn cho Hồ Đông Hạc, lão luôn đối xử khá tốt với hắn, hắn không thể lấy oán trả ơn dẫn tai họa đến cho lão.Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm phương bắc:- Có lẽ vào Vô Vọng Thâm Uyên mới có một đường sống.Vô Vọng Thâm Uyên tuy nguy hiểm trập trùng nhưng người Cổ gia cũng sẽ kiêng dè khi đi vào, không thể thoải mái đánh đấm. Cảnh Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy Vô Vọng Thâm Uyên là lựa chọn tốt nhất. Nếu không chọn nó thì Cảnh Ngôn chạy đi đâu cũng khó trốn thoát Cổ gia truy sát.Thế lực của Cổ gia quá lớn, một gia tộc khống chế vùng đất tám quận, có mấy cường giả Đạo Hoàng cảnh, võ giả Đạo Vương cảnh càng đông. Mạng lưới tình báo của họ bao trùm nguyên Thiên Nguyên đại lục, Cảnh Ngôn có thể trốn đi đâu?Cảnh Ngôn một đường hướng bắc, nhưng hắn không cố ý bay nhanh, đường bay của hắn không thẳng tắp mà liên tục đổi hướng.Vì nếu bay một đường thẳng khả năng bị người Cổ gia chặn đường sẽ tăng lớn. Cảnh Ngôn liên tục đổi hướng, mỗi ngày xuất hiện ở chỗ mới, người Cổ gia muốn chặn hắn lại khó hơn.Với thực lực của Cảnh Ngôn nếu võ giả Đạo Sư cảnh đến chặn giết thì bao nhiêu người đến chỉ có nước chịu chết. Cường giả từ Đạo Vương cảnh trở lên mới mang đến uy hiếp cho Cảnh Ngôn.Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng.Trên bầu trời Cảnh Ngôn lướt nhanh kinh khủng.- Ta đã nắm giữ Thiên Không Chi Dực đệ tam trọng, thử xem!Vèo!Một tháng này tuy Cảnh Ngôn chạy đi nhưng không chểnh mãng tu luyện, đặc biệt hắn dồn một nửa tinh lực lo tu luyện Thiên Không Chi Dực. Có công mài sắt có ngày nên kim, Cảnh Ngôn đã nắm giữ Thiên Không Chi Dực đệ tam trọng.Cảnh Ngôn dồn hết nguyên khí tăng vọt tốc độ bay hơn một nửa.Ỷ vào Thiên Không Chi Dực đệ tam trọng dù là võ giả Đạo Vương cảnh đỉnh cũng khó đuổi kịp Cảnh Ngôn.Cổ gia.Cổ Kim Lam nơm nớp lo sợ bẩm báo với Cổ Vạn Toàn:- Lão tổ, động phủ thượng cổ chỗ Lam Khúc quận không biết xảy ra chuyện gì mà không thấy lối vào nữa.Cổ Vạn Toàn nét mặt sa sầm hỏi: - Ngươi nói cái gì? Lối vào động phủ thượng cổ không thấy? Tại sao không thấy nữa?Cổ Kim Lam cũng rất khó hiểu:- Thật sự không thấy, lối vào cũ đã biến mất, xung quanh chỉ còn một trận pháp cao cấp tàn phá. Ta nghi ngờ trong động phủ thượng cổ xảy ra chuyện gì khiến lối vào biến mất.Thông thường lối vào động phủ thượng cổ bị phát hiện thì sẽ không biến mất nữa, nhưng cố tình lối vào động phủ thượng cổ này biến mất. Cổ gia phái người cẩn thận điều tra gần vị trí cửa vào, mở rộng phạm vi ra dài dặm vẫn không phát hiện chút gì.Khí thế Cổ Vạn Toàn dao động mãnh liệt:- Chết tiệt, vậy chẳng lẽ là tôn nhi của ta chết trong động phủ không mang xác về được?Cổ Kim Lam im lặng không biết nên nói sao.Cổ Vạn Toàn lại hỏi: - Còn tiểu súc sinh kia?Cổ Kim Lam lắc đầu nói: - Vẫn đang truy kích, nhưng người này rất ranh ma, đã sớm rời khỏi Lam Khúc quận. Mỗi ngày hắn xuất hiện ở chỗ khác nhau, ta đã phái nhiều người đi truy bắt nhưng chưa thể tập nã hắn. Tuy nhiên được chút manh mối về hành tung của hắn.Cổ Vạn Toàn hung hăng nói: - Đều là một đám phế vật!Giọng Cổ Vạn Toàn âm độc quanh quẩn trong phòng:- Tăng thêm người, phải bắt tiểu súc sinh này về. Nhớ kỹ, ta muốn sống! Ta muốn tự tay xẻo từng miếng thịt trên người tiểu tạp chủng xuống!Cổ Kim Lam lên tiếng: - Rõ!Thời gian trôi qua từng ngày.Hôm nay đã là hai tháng từ khi Cảnh Ngôn rời khỏi Lam Khúc quận thành bay đi Vô Vọng Thâm Uyên.Cảnh Ngôn tạm dừng quan sát bốn phía:- Nơi này hình như trong Đông Hồ quận, tính tốc độ của ta thì đến Vô Vọng Thâm Uyên còn cần nửa năm. Ưm, không gấp, ta đi từ từ, nếu có thể luyện thành Thiên Không Chi Dực đệ tứ trọng thì càng nhẹ nhàng, khi đó võ giả Đạo Hoàng cảnh chưa chắc bắt được ta.Cảnh Ngôn thấy cách mấy chục dặm có một tòa thành phố, chắc là quận thành của Đông Hồ quận.Cảnh Ngôn không định vào quận thành:- Vòng qua nó!Quận thành như vậy chắc chắn có tai mắt của Cổ gia, Cảnh Ngôn đi vào rất có thể sẽ bị phát hiện.Quanh quận thành Đông Hồ quận.Mười người tụ tập ở một góc ngoài Đông Hồ quận.Một người mở miệng hỏi: - Cảnh Ngôn thật sự sẽ đi qua nơi này?Người dẫn đầu nheo mắt nói: - Không chắc nữa, tiểu tử này rất gian xảo. Nhưng ta nhận được cao tầng truyền tin chỗ chúng ta canh giữ là một trong những nơi tiểu tử đó có lẽ đi qua. Mấy nơi khác cũng có người của gia tộc chúng ta trông chừng.Một người khác khẽ hừ:- Tiểu tử này lá gan quá lớn, dám đắc tội Cổ gia chúng ta, thật là tìm chết! Hừ, dù hắn trốn kỹ cỡ nào cũng chết chắc!Thủ lĩnh dặn dò người khác:- Chúng ta không thể khinh thường, nghe nói tiểu tử đó thực lực không kém. Nếu hắn đi qua nơi này chúng ta phải cẩn thận chút, phải chặn hắn lại. Để hắn chạy thoát thì chờ đợi chúng ta là trừng phạt rất nghiêm khắc.Một người cười to bảo: - Ừ, miễn tiểu tử đó xuất hiện tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn. Nếu bắt được tiểu tử đó thì gia tộc sẽ thưởng rất phong phú.Mười người này đều là cường giả Đạo Vương cảnh, bọn họ là nhân vật cao tầng trong Cổ gia, đều là trưởng lão.Cổ gia vì bắt Cảnh Ngôn hầu như dồn hết lực lượng gia tộc, các trưởng lão bị phái ra hết.Đương nhiên các thành viên dưới trưởng lão cũng rải đều từng quận thành. Cao tầng gia tộc có lệnh võ giả dưới Đạo Vương cảnh trông thấy Cảnh Ngôn liền báo lên trên, tuyệt đối không thể xông lên tấn công.Cảnh Ngôn tình nghi là người giết Ân Lão, Cổ gia không biết chuyện gì xảy ra nhưng biết hắn không dễ chọc. Bọn họ đoán võ giả dưới Đạo Vương cảnh khó đánh lại Cảnh Ngôn, nếu xông lên vây giết rất có thể bị hắn giết ngược lại. Hết chương 629.



Bạn cần đăng nhập để bình luận