Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 353. Lữ Cầm Bất Đắc Dĩ



Chương 353. Lữ Cầm Bất Đắc Dĩ



Tộc trưởng ba gia tộc rút ra vũ khí dẫn theo thành viên gia tộc xông ra ngoài:- Người Lưu gia theo ta, giết!- Nam nhi Mã gia, xông lên theo ta!- Hỡi tử đệ Lý gia, cùng ta giết hết chúng!Tình hình chiến đấu càng kịch liệt.Trưởng lão Cảnh gia tham gia vào chém giết.Tiên Thiên đấu Tiên Thiên, hậu thiên đấu hậu thiên.Chiến trường ngoài trạch viện Cảnh gia nhanh chóng mở rộng, tiếng chém giết liên tiếp, mỗi giây mỗi phút có người ngã xuống, máu đọng lại thành dòng sông nhỏ màu đỏ dưới đất.Xem toàn chiến trường thì phe Cảnh gia tuyệt đối yếu thế, không đông người bằng phe Triệu gia.Trong phủ thành chủ Đông Lâm thành.Thạch Tuyên tổng quản phủ thành chủ chạy nhanh đi biệt viện thành chủ.- Phu nhân! Giết nhau rồi! Triệu Đương Nguyên và Thái Vân Kiến dẫn theo đám đông võ giả giết tới Cảnh gia!Đứng trước mặt Thạch Tuyên là phu nhân của Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm.Lữ Cầm sốt ruột nói: - Thạch Tuyên, ngươi mang theo hai trăm vệ đội mặc giáp đi chi viện Cảnh gia!Đoạn thời gian này vì Hoắc Xuân Dương mất tích nên Lữ Cầm chỉ lo tìm trượng phu Hoắc Xuân Dương, tuy có chú ý thế cục trong Đông Lâm thành nhưng nàng bất lực khống chế.Thạch Tuyên lên tiếng, dợm bước ra ngoài tập kết vệ đội mặc giáp chi viện Cảnh gia: - Rõ!Một thanh âm vang lên:- Phu nhân, chuyện này khoan gấp!Một thanh âm khác vang lên, phó thành chủ Trần Binh mỉm cười đi vào.Lữ Cầm thấy Trần Binh thì nét mặt sa sầm quát hỏi: - Phó thành chủ Trần Binh, ngươi đến làm gì?Trần Binh lạnh lùng cười: - Ha ha ha! Đương nhiên ta phải đến, vừa rồi nghe phu nhân nói muốn tổng quản Thạch Tuyên dẫn vệ đội mặc giáp ra ngoài, chuyện này không ổn.Nhìn dáng vẻ Trần Binh thì thấy không có nhiều tôn trọng cho Lữ Cầm.Lữ Cầm hỏi ngược lại:- Có gì không ổn?Trần Binh cười nói: - Có một điều phu nhân không biết, nay thành chủ đại nhân mất tích không ở trong Đông Lâm thành, ta là phó thành chủ tất nhiên có quyền lực hoàn toàn khống chế vệ đội mặc giáp của phủ thành chủ.Lữ Cầm tức giận người run rẩy:- Trần Binh, ngươi hãy hiểu rõ thân phận của mình trước! Ngươi chỉ là phó thành chủ chứ không phải thành chủ, ngươi có quyền lực gì chỉ huy vệ đội mặc giáp?Trần Binh xì cười, ngày càng cuồng hơn:- Ta biết điều đó, nhưng trước khi thành chủ mới đến thì phủ thành chủ do ta phụ trách là danh chính ngôn thuận. Còn phu nhân, ha ha, phu nhân chỉ là thê tử của Hoắc Xuân Dương, tốt nhất đừng xen vào việc phủ thành chủ.Lữ Cầm kiềm nén tức giận quát: - Trần Binh, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Tuy Xuân Dương không có đây nhưng tùy thời sẽ trở về!Trần Binh đắc ý nói: - Phu nhân tỉnh lại đi, Hoắc Xuân Dương không thể nào trở về. Nói cho phu nhân biết cũng không sao, Triệu tộc trưởng đã đưa tin Hoắc Xuân Dương chết trong Hắc Thạch sơn mạch rồi, e rằng không còn lại mẩu xương!Lúc Hoắc Xuân Dương còn thì Trần Binh ngoan ngoãn ra vẻ đáng thương, không dám vượt mức chút nào. Thằng khốn này giỏi nhẫn nhịn, qua mắt luôn Hoắc Xuân Dương. Nay biết Hoắc Xuân Dương không thể trở về Trần Binh mới lộ nguyên hình, nếu không phải xác định Hoắc Xuân Dương đã chết thì gã làm gì có gan đối xử với Lữ Cầm như vậy?Nghe mấy lời nói Trần Binh nói làm ngực Lữ Cầm nghẹn lại, nàng cắn rách môi:- Xuân Dương không thể nào chết!Tuy Lữ Cầm nói vậy nhưng nàng biết sợ Hoắc Xuân Dương không về được nữa, Trần Binh không xác định điều này thì làm sao dám vô lễ như thế?Lữ Cầm nhìn sang Thạch Tuyên:- Thạch Tuyên, mang người chi viện Cảnh gia!Thạch Tuyên cung kính nói: - Tuân lệnh! Trần Binh quát to vào mặt Thạch Tuyên: - Đứng lại! Thạch Tuyên, ngươi chỉ có thân phận tổng quản, dám chống đối ta?Thạch Tuyên hung tợn trừng Trần Binh:- Ta chỉ có một chủ tử, Trần Binh, ngươi tránh ra!Trần Binh nhìn Thạch Tuyên lại liếc sang Lữ Cầm:- Ha ha, Lữ Cầm, ngươi nuôi được con chó trung thành đấy.Thạch Tuyên giận dữ mắng:- Ta là con chó trung thành còn tốt hơn con sói vô ơn nhà ngươi! Thành chủ đại nhân ưu đãi ngươi như vậy mà ngươi phản bội lại đại nhân, Trần Binh, ngươi sẽ hối hận! Ta dám chắc ngươi nhất định không chết tử tế được!Khí thế Trần Binh trầm xuống định ra tay:- Thạch Tuyên, ngươi muốn chết!Khí thế trên người Thạch Tuyên bỗng tăng cao:- Ngươi cứ thử xem!Trần Binh kinh ngạc kêu lên: - Tiên Thiên đỉnh? Từ khi nào ngươi thành võ giả Tiên Thiên đỉnh?Trong nhận biết của Trần Binh thì Thạch Tuyên luôn là võ giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, bây giờ khí thế trên người lão tăng lên biểu minh đã đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh. Trần Binh cũng là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, chưa thăng cấp Đạo Linh cảnh.Thạch Tuyên cười khẩy nói: - Có nhiều chuyện ngươi không biết.Trần Binh kiềm nén giật mình, lạnh lùng trừng Thạch Tuyên:- Hừ! Dù ngươi là Tiên Thiên đỉnh thì sao? Muốn điều động vệ đội của phủ thành chủ là không thể!Trần Binh đi ra khỏi phòng.Khuôn mặt Thạch Tuyên nghiêm túc nói: - Làm sao bây giờ phu nhân? Trần Binh cản trở thì ta có điều động một ít vệ đội mặc giáp cũng không ra phủ thành chủ được. Trần Binh là phó thành chủ, nhiều vệ đội mặc giáp nghe theo hắn chỉ huy. Nếu ta cưỡng ép dẫn người lao ra e rằng sẽ đánh nhau với Trần Binh.Lữ Cầm gật đầu, phất tay:- Lúc trước nên để Xuân Dương giết hắn! Thôi, ta đã hết sức, không lo chuyện Cảnh gia được. Ài, Cảnh gia chỉ có thể tự dựa vào mình.Lữ Cầm mất hết sức lực ngã ngồi xuống ghế, nàng chỉ là nữ nhân, trong phủ thành chủ này nàng không có quyền lực nhà nước chỉ huy vệ đội mặc giáp. Những vệ đội mặc giáp đa số chỉ nghe theo lời phó thành chủ Trần Binh, Lữ Cầm muốn giúp Cảnh gia cũng bất lực.Ngoài trạch viện Cảnh gia.Xoẹt!Một luồng kiếm quang xanh từ chân trời chém vào vòng vây.Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Kiếm quang dâng lên, vài võ giả phe Triệu gia gục ngã, bóng người hiện rõ.Triệu Đương Nguyên tức giận quát: - Tần Vũ!Người mới giết vào là chủ quản Đông Lâm Đệ Nhất Lâu Tần Vũ, xem khí thế cũng là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, rất gần Đạo Linh cảnh.Vèo!- Giết!Tần Vũ phớt lờ tiếng quát của Triệu Đương Nguyên, điên cuồng vận chuyển nguyên khí thi triển võ học gặt mạng sống võ giả Triệu gia.Cảnh Thành Dã hơi bất ngờ nhìn Tần Vũ:- Chủ quản Tần Vũ sao lại đến đây?Tần Vũ nhìn Cảnh Thành Dã, mỉm cười nói: - Ta nợ lão tộc trưởng Cảnh Thiên một cái mạng, đã đến lúc trả lại.Tần Vũ ôm quyết tâm phải chết khi đến đây, gã nói nợ gia gia của Cảnh Ngôn, Cảnh Thiên một cái mạng, người Cảnh gia không biết chuyện này. Hết chương 353.



Bạn cần đăng nhập để bình luận