Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 977. Năm Tên Quái Thai Thần Kinh



Chương 977. Năm Tên Quái Thai Thần Kinh



Manh Sơn Ngũ Hổ gào rống xông hướng Cảnh Ngôn bỗng chốc như bị đóng đinh tại chỗ, thân thể làm động tác lao lên nhưng cứng ngắc không nhúc nhích.Chưởng ấn đỏ trên đỉnh đầu họ đổ ập xuống.Lão Đại đảo tròng mắt:- Khốn kiếp, chuyện gì đây?Lão Đại muốn nói chuyện nhưng phát hiện không mở miệng được, gã muốn dùng thần niệm giao lưu với huynh đệ, lại nhận ra thần niệm không thể rời khỏi người.Lão Nhị thầm nghĩ: - Tại sao ta không nhúc nhích được?Mặt Lão Tam trắng bệch nghĩ:- Xong đời, lần này lại đụng tới cường giả.Lão Tứ thầm nghĩ: - Vì sao chúng ta xui xẻo vậy? Manh Sơn Ngũ Hổ là bá chủ một phương tiếng tăm lừng lẫy!Lão Ngũ nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, thầm nghĩ: - Tính sai, nơi này không có kho báu chỉ có một tên rất lợi hại chờ. Chết tiệt, chắc hắn biết chúng ta sẽ đến nên cố ý gài bẫy!Bùm! Chưởng ấn đỏ giáng xuống, năm Manh Sơn Ngũ Hổ bị đè bẹp dí. Bọn họ cố vùng vẫy, nhưng với tu vi Hư Thần nhất tinh sao có năng lực thoát khỏi tay Cảnh Ngôn?Mai Thanh trợn to mắt ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn.Đây là thực lực kiểu gì?Mai Thanh không ngờ Cảnh Ngôn sẽ mạnh đến như thế. Nếu nàng biết hắn có thể nhẹ nhàng nghiền áp Hư Thần nhất tinh thì tuyệt đối không dám mời hắn. Mai Thanh cho rằng Cảnh Ngôn không mạnh hơn mình bao nhiêu, nên nàng mới dám mời hắn cùng đến đây tu luyện.Giờ thì . . . Các suy nghĩ rối loạn trong óc Mai Thanh.Trong một chiêu áp chế năm Hư Thần nhất tinh không thể nhúc nhích, Hư Thần nhị tinh bình thường không làm được, tức là Cảnh Ngôn rất có thể là tam tinh.Trời ạ, một Hư Thần tam tinh.Trong thử thách tuyển chọn trước kia Hư Thần tam tinh toàn vào tốp mấy trăm. Nên biết thí sinh không được lớn hơn năm ngàn tuổi, Hư Thần tam tinh dưới năm ngàn tuổi tính là thiên tài trong Thần giới.Thiên tài như vậy vào bốn thần cung sẽ được đặc biệt bồi dưỡng.Cảnh Ngôn nhìn Manh Sơn Ngũ Hổ nằm sấp dưới đất, thầm buồn cười, năm kẻ dở hơi.Cảnh Ngôn không có sát tâm với năm người này, vì hắn cảm giác họ không có sát ý, chắc không phải kẻ tội ác tày trời. Ít nhất trong tay năm người không dính nhiều mạng sống, nếu là kẻ giết nhiều người sẽ không lừa được cảm ứng của Cảnh Ngôn.Hơn nữa nơi này là Trùng Điệp Phong, Lạc Cửu Thần Cung không cho phép tùy ý giết chóc. Đánh lộn ẩu đả giành địa bàn thì được, nếu xảy ra mạng người Lạc Cửu Thần Cung sẽ ra mặt kiểm soát.Cảnh Ngôn thu lại thần lực, Manh Sơn Ngũ Hổ có thể nói chuyện.- Gia gia tha mạng! - Đại gia, chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin hãy tha cho chúng ta!- . . . Manh Sơn Ngũ Hổ có thể nói chuyện liền chảy nước mắt nước mũi xin tha.Năm tên này đúng là quái đản, thấy không đánh lại liền không chút hình tượng van xin.Năm người này hơi đáng giận chút, làm việc xấu cũng nhiều nhưng không phải loại người bụng dạ tàn nhẫn. Năm người đến từ nơi nhỏ tên Manh Sơn, vào Lạc Cửu Thần Cung báo danh tham gia thử thách tuyển chọn không phải thật sự muốn làm thành viên, họ chỉ muốn xem một cái.Cảnh Ngôn trầm giọng nói: - Năm ngươi xâm nhập chỗ này có biết là mạo phạm ta không?Lão Đại cầu xin:- Vâng vâng, chúng ta mạo phạm, nhưng đại nhân người lớn rộng lượng xin đừng so đo với chúng ta.Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, thu về thần lực, lực lượng pháp tắc.Manh Sơn Ngũ Hổ phát hiện lực lượng trói buộc của mình biến mất thì từ từ đứng dậy, năm người liếc nhau.Mấy người dùng thần niệm lén giao lưu:- Làm sao bây giờ đại ca?- Đại ca, tên này quá mạnh, chúng ta tạm thời không đánh lại hắn, thôi đừng đánh. Chờ lần sau chúng ta chuẩn bị đầy đủ lại phân cao thấp với hắn.Lão Tứ nói: - Đúng rồi, lần sau chuẩn bị sẵn sàng sẽ dạy hắn bài học, cho hắn biết uy phong của Manh Sơn Ngũ Hổ chúng ta!Lão Đại truyền âm lại cho bốn người:- Ừ, núi xanh còn đó, lần này bỏ đi. Chuẩn bị . . . chạy!Vèo!Năm người co cẳng chạy, Lão Đại mập mạp ngược lại tốc độ nhanh nhất.Cảnh Ngôn thấy năm người xoay người bỏ chạy thì sửng sốt.Phụp!Lão Đại chen vào khe hở vách núi, sau đó . . . lại bị kẹt.Bốn người khác xoe tròn mắt, họ lo cắm đầu chạy quên mất khe hở hẹp không thể cùng nhau lao ra.Cảnh Ngôn, Mai Thanh lại gần thấy cảnh này thì xì cười.Cảnh Ngôn vươn tay chộp Lão Đại ra.Lão Đại tức giận quát: - Khốn kiếp, tại sao khe hở này nhỏ vậy!?Lão Ngũ lẩm bẩm:- Đại ca nên giảm béo.Lão Đại quát nạt:- Câm mồm cho lão tử!Lão Tam mặt như đưa đám nói: - Đại ca, chúng ta lại bị bắt!Cảnh Ngôn nét mặt sa sầm hỏi: - Năm người muốn chạy?Lão Đại cười nịnh nói: - Gia gia đừng hiểu lầm, không phải chúng ta muốn chạy mà là . . . Cảnh Ngôn híp mắt hỏi: - Là gì?- . . . Năm người á khẩu, không giải thích được động tác vừa rồi.Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, nói: - Thôi, ta không giết các ngươi, nhưng không thể tha cho các ngươi dễ vậy. Các ngươi mạo phạm ta trước, nếu không cho một bài học thì ta mất mặt. Giao ra thần tinh trên người các ngươi, nhớ kỹ, là tất cả thần tinh. Nếu để ta phát hiện các ngươi lén giấu dù chỉ một khối thần tinh thì đừng trách ta không khách khí. Cảnh Ngôn phát ra dao động thần lực mạnh mẽ.Manh Sơn Ngũ Hổ kinh hoàng liếc nhau.Lão Nhị nói: - Đại ca, tặng thần tinh cho gia gia này đi!Lão Tam nói: - Gia gia muốn thần tinh là vinh hạnh của chúng ta!Lão Ngũ thấm thía nói: - Thần tinh gì đó là vật ngoài thân, gia gia cần thì chúng ta có lý do gì từ chối?Lão Đại nhanh chóng lấy ra một chiếc tu di giới chỉ hai tay đưa tới trước mặt Cảnh Ngôn, mắt ngấn lệ nói: - Gia gia đại nhân, tất cả thần tinh của chúng ta đều ở trong này.Lão Tứ nói thêm vào:- Thần tinh của năm chúng ta đều do đại ca giữ!Cảnh Ngôn nhận lấy tu di giới chỉ xem xét, khóe môi cong lên. Năm tên quái thai này có nhiều thần tinh, trong tu di giới chỉ đựng hơn hai vạn thần tinh nhất giai. Năm người báo danh tham gia tuyển chọn dùng hết năm vạn thần tinh nhất giai, nếu không sẽ có càng nhiều. Hết chương 977.



Bạn cần đăng nhập để bình luận