Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 798. Phá Rồi Lập



Chương 798. Phá Rồi Lập



Tàn hồn võ giả Thánh Đạo cảnh tầm thường không đáng khiến Cổ Lạc Thủy để bụng.Định dùng một lũ tàn hồn ngăn cản bà giết Cảnh Ngôn đúng là vớ vẩn.Nên Cổ Lạc Thủy khinh miệt cười nhạo tàn hồn Thiên Thủy.Tàn hồn Thiên Thủy xoay người quát Cảnh Ngôn:- Trốn!Thần hồn Thiên Thủy bỗng tỏa sáng chói lòa, ánh sáng màu vàng sữa bao vây thần hồn trọn vẹn, hoặc nên nói thần hồn của lão hóa thành đoàn năng lượng màu vàng sữa.Góc không gian này bị lực lượng thần hồn tràn ngập, lực lượng pháp tắc bị Cổ Lạc Thủy khống chế cũng không thể xuyên qua.Mắt Cổ Lạc Thủy lóe tia nghi ngờ, không tin được nhìn thần hồn Thiên Thủy:- Ngươi . . . không lẽ muốn hồn phi phách tán?Cổ Lạc Thủy cảm giác Thiên Thủy đang kích phát tất cả lực lượng thần hồn, làm vậy tương đương với tự sát.Thiên Thủy không trả lời, thần hồn trói buộc vầng sáng vàng sữa lao hướng Cổ Lạc Thủy.Cổ Lạc Thủy gầm lên:- Chết tiệt! Nếu ngươi đã muốn hồn phi phách tán thì ta chiều ý ngươi!Cổ Lạc Thủy sắc mặt âm trầm hai tay vung mạnh, lực lượng pháp tắc trong thiên địa chợt sôi trào trấn áp tàn hồn Thiên Thủy.Nhưng tàn hồn Thiên Thủy dùng kiểu tự sát, dốc hết sức tăng uy năng, dù Cổ Lạc Thủy muốn trấn áp cũng khó làm được trong thời gian ngắn.Cảnh Ngôn phức tạp nhìn thần hồn Thiên Thủy lao hướng Cổ Lạc Thủy, giờ hắn mới hiểu ý của lão.Thiên Thủy định hy sinh thần hồn cho Cảnh Ngôn cơ hội chạy trốn. Thần hồn Thiên Thủy không thể hoàn toàn cản lại Cổ Lạc Thủy nhưng có thể tranh thủ chút thời gian, tuy Cảnh Ngôn gần như cạn kiệt nguyên khí nhưng thừa dịp dùng Bổ Thiên Đan là có thể phục hồi một phần nguyên khí ngay, và chữa trị vết thương trong người sau đó thi triển Thiên Không Chi Dực chạy trốn.Chỉ cần vài giây là Cảnh Ngôn có thể trốn khỏi Lưu Quang thành sau đó vào Càn Khôn tiểu thế giới.Miễn Cổ Lạc Thủy không thể tỏa định vị trí của Cảnh Ngôn, hắn vào Càn Khôn tiểu thế giới rồi ẩn núp thì bà khó tìm ra hắn. Hơn nữa Cổ Lạc Thủy không thể ở lại Thiên Nguyên đại lục quá lâu, cùng lắm sưu tầm vài ngày rồi phải rời đi.Thân hình Cổ Lạc Thủy bị vầng sáng vàng sữa bao vây, nghe tiếng bà mắng chửi:- Đáng giận! Thật là ngu xuẩn!Tàn hồn Thiên Thủy công kích kiểu tự sát nhằm vào thần hồn Cổ Lạc Thủy. Mặc dù Thiên Thủy chỉ còn lại tàn hồn nhưng nếu Cổ Lạc Thủy không muốn hy sinh thần hồn của mình thì khó tránh thoát ngay, bà phải từ từ tiêu hao uy năng tàn hồn Thiên Thủy.Thiên Thủy dồn dập thúc giục:- Tiểu tử Cảnh Ngôn sao còn chưa đi? Đợi gì nữa?Lúc này thần hồn Thiên Thủy đã hoàn toàn hóa thành ánh sáng vàng sữa, không chống chọi được lâu.Trong lòng Cảnh Ngôn chất chứa các loại cảm xúc tức giận, bi thương.Cảnh Ngôn cảm thấy trái tim đang rất đau, nhìn tàn hồn Thiên Thủy dần tan biến, hắn cảm giác ngực sắp nổ tung, nghẹt thở.Hắn nên trốn không?Mặc kệ đám võ giả liên minh, một mình chạy trốn?Hắn bỏ chạy không để Cổ Lạc Thủy tìm thấy, để cơn giận vốn nên trút vào mình chuyển sang những người quan hệ thân thiết với mình sao?Cảnh Ngôn không chút nghi ngờ nếu Cổ Lạc Thủy không tìm ra và giết hắn thì sẽ giận chó đánh mèo lên người khác. Cổ Lạc Thủy không chỉ giết hết võ giả Liên Minh Huy Hoàng, còn xuống tay với gia tộc của Cảnh Ngôn trong Đông Lâm thành.Gia tộc sẽ ra sao? Cao Phượng sẽ thế nào? Những người mà Cảnh Ngôn quan tâm, không lẽ để họ bị giết vì hắn sao?Mắt Cảnh Ngôn ướt nước:- Tiền bối, ta không thể đi!Giọng Thiên Thủy tràn ngập mệt mỏi:- Tiểu tử, ngươi . . .Vầng sáng vàng sữa nhạt dần.Cổ Lạc Thủy hét to: - Diệt cho ta!Mặt Cổ Lạc Thủy dữ tợn, mắt đỏ ngầu, bị Thiên Thủy tự sát công kích thần hồn khiến bà không dễ chịu chút nào. Nếu Cảnh Ngôn chạy trốn vào lúc này có lẽ Cổ Lạc Thủy đúng là không rảnh tay ngăn cản hắn.Giọng Thiên Thủy vang vọng trong hư không lần cuối:- Tiểu tử, tạm biệt . . . Thanh âm chưa tán đi đoàn sáng vàng sữa đã bị lực lượng pháp tắc trấn áp tan biến trong không gian.Uất nghẹn trong ngực Cảnh Ngôn nổ tung:- Tiền bối!Nguyên khí toàn thân chấn động, vụ tuyền vỡ nát.Đoàn sáng tím trong bụng Cảnh Ngôn tán đi.Vụ tuyền căn cơ của võ giả vỡ nát đại biểu cho võ giả không chết cũng thành phế nhân. Không có vụ tuyền thì không thể trữ nguyên khí, võ giả không thể điều động nguyên khí làm chuyện gì.Cảnh Ngôn phun ngụm máu:- Phụt! Cảnh Ngôn chợt cười, nụ cười quỷ quyệt, đôi mắt đỏ long lên sòng sọc nhìn Cổ Lạc Thủy:- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cảnh Ngôn gằn từng chữ:- Chết? Có gì sợ?Cảnh Ngôn cắn môi, thở nặng nề nói: - Các huynh đệ, Cảnh Ngôn có lỗi với các người!Đám võ giả liên minh chảy nước mắt.Các điện chủ Thánh Điện rung động nhìn Cảnh Ngôn.Một võ giả Đạo Hoàng cảnh quát to: - Minh chủ, ta nguyện chết trận vì minh chủ!- Chiến vì Cảnh Ngôn minh chủ!- Chết có gì sợ?Trong phút chốc tiếng gào thét liên tiếp.Thấy cảnh này Cổ Lạc Thủy rung động, đám người Cổ Vạn Toàn mắt lộ tia khó tin.Cổ Lạc Thủy châm chọc nhìn quét mọi người, ngữ điệu lạnh nhạt nói: - Các ngươi không cần gấp, ta sẽ chiều ý tất cả. Các ngươi muốn chết rất đơn giản!Cổ Lạc Thủy vỗ chưởng vào Cảnh Ngôn:- Chết đi Cảnh Ngôn!Uy năng mênh mông ập đến.Cảnh Ngôn thẳng sống lưng, ánh mắt ngông nghênh khinh thường nhìn Cổ Lạc Thủy.- A? Thần hồn? Đây là . . . hơi thở của tiền bối Thiên Thủy!Cảnh Ngôn bỗng cảm nhận năng lượng huyền diệu kỳ lạ, trong năng lượng có hơi thở của Thiên Thủy. Thần hồn Cảnh Ngôn tiếp xúc đến hơi thở này bỗng hiểu ra.Cảnh Ngôn không điều khiển nhưng thần hồn tự phát ra năng lượng kỳ lạ. Vụ tuyền tán loạn ở phần bụng sinh ra thay đổi, chớp mắt bóng màu tím lại ngưng tụ.Cảnh Ngôn cảm nhận biến đổi trong thân thể:- Cái này . . . không lẽ vụ tuyền ngưng tụ lại? Nhưng . . . sao có thể? Vụ tuyền đã nát sao có thể tự ngưng tụ? Lực lượng pháp tắc?Cảnh Ngôn cảm nhận rõ ràng pháp tắc không chỗ không ở trong thiên địa, pháp tắc trong không gian này nằm trong cảm giác của hắn. Hết chương 798.



Bạn cần đăng nhập để bình luận