Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 808. Người Muốn Gặp



Chương 808. Người Muốn Gặp



Thấy thủ vệ xoay người chạy như bay, Cảnh Ngôn và Cảnh Lục Nam cùng cười, không để bụng.Hai người vào Quận Vương phủ.- Cái gì? Cảnh Ngôn điện chủ đến?Vèo!Chu Thượng Vân nghe thủ vệ bẩm báo thì khí thế trầm xuống, gã như mũi tên nhọn lao ra khỏi phòng.Một lát sau.Chu Thượng Vân khom người chào:- Cảnh Ngôn điện chủ? Quận Vương Lam Khúc quận Chu Thượng Vân kính chào Cảnh Ngôn điện chủ đại nhân!Tuy Chu Thượng Vân và Cảnh Ngôn quen thân nhưng gã là Quận Vương của Lam Khúc quận, người bên quan. Cảnh Ngôn là điện chủ Thánh Điện, là lãnh đạo của gã. Nên khi gặp Cảnh Ngôn thì Chu Thượng Vân phải khom người hành lễ.Cảnh Ngôn cố ý trợn to mắt nói: - Quận Vương Chu Thượng Vân với ta còn cần giữ lễ rườm rà này sao?Chu Thượng Vân hơi giật mình:- Cái này . . . Cảnh Ngôn giới thiệu:- Được rồi, Quận Vương cứ kêu tên ta như trước kia là được. Để ta giới thiệu chút, đây là phụ thân của ta, Cảnh Lục Nam. Phụ thân, vị này là Quận Vương Lam Khúc quận Chu Thượng Vân. Quận Vương Chu Thượng Vân giúp đỡ nhi rất nhiều.Chu Thượng Vân và Cảnh Lục Nam chưa gặp mặt bao giờ. Cảnh Lục Nam biết Quận Vương Lam Khúc quận là Chu Thượng Vân, nhưng gã chưa từng tiếp xúc.Chu Thượng Vân giật mình nhìn Cảnh Lục Nam:- A? Chu Thượng Vân không biết Cảnh Lục Nam bị Cổ gia giam cầm, còn tưởng phụ thân của Cảnh Ngôn chết lâu rồi, ai ngờ còn sống.Chu Thượng Vân không biết nên xưng hô Cảnh Lục Nam thế nào, kêu tên thì không ổn.Cảnh Lục Nam chắp tay với Chu Thượng Vân:- Quận Vương Chu Thượng Vân, kêu tên ta được rồi.Chu Thượng Vân lắc đầu nguầy nguậy:- Khổng ổn, vậy không được!Cảnh Ngôn cười nói: - Quận Vương cứ làm theo ý phụ thân của ta đi. Chúng ta không phải người ngoài, không cần khách sáo nhiều vậy.Cảnh Ngôn không quan tâm mấy lễ tiết ảo.Chu Thượng Vân nói: - Vậy . . . được rồi, a, để ta đi kêu phụ thân lại đây!Chu Thượng Vân dẫn Cảnh Ngôn, Cảnh Lục Nam vào phòng tiếp khách trước sau đó đi kêu Chu Thiên, còn phái người đi phủ tổng quản thông báo Mộ Liên Thiên đến.Chốc lát sau Chu Thiên, Mộ Liên Thiên đi vào.Đám người này ở trước mặt Cảnh Ngôn ít nhiều gì hơi thận trọng, tuy hắn nói họ cứ như trước kia nhưng sự thay đổi này là về bản chất. Kêu họ đối xử với Cảnh Ngôn tùy ý như cũ là không thể nào.Trước kia nhóm Mộ Liên Thiên đã giúp Cảnh Ngôn rất nhiều, lần này trở về hắn cố ý chuẩn bị quà tài nguyên cho họ.Thấy Cảnh Ngôn tặng tài nguyên, cả nhóm trợn to mắt nói: - Cái . . . này . . . Quá nhiều tài nguyên, nhưng với Cảnh Ngôn chỉ như một cọng lông trâu.Cảnh Ngôn cố ý nét mặt sa sầm nói: - Các người đừng khách sáo với ta, nếu không nhận thì ta không vui!- Đương nhiên nhận rồi, mấy ai được Cảnh Ngôn điện chủ tặng cho?- Đúng vậy! Mọi người trò chuyện cười vui.Cảnh Ngôn, Cảnh Lục Nam ở trong Lam Khúc quận thành hai ngày. Cảnh Ngôn đã gặp Cảnh Tử Kỳ, Mộ Vân Phỉ, một số bằng hữu cũ. Gặp người quan hệ không tệ Cảnh Ngôn đều tặng ít tài nguyên.Tu vi của Cảnh Tử Kỳ, Mộ Vân Phỉ đã là Đạo Linh cảnh. Hai nàng thấy Cảnh Ngôn thì vẫn thân thiết như xưa. Cảnh Ngôn tặng tài nguyên cho nữ giới nhiều hơn, số tài nguyên đủ cho các nàng tu luyện đến Đạo Vương cảnh, thậm chí là Đạo Hoàng cảnh. Đương nhiên cũng cần họ có đủ thiên phú.Cảnh Ngôn ghé qua chi nhánh Cảnh gia trong Lam Khúc quận thành, để lại nhiều tài nguyên cho trưởng lão Cảnh Thanh Trúc.Hai ngày sau, Cảnh Ngôn và Cảnh Lục Nam rời khỏi Lam Khúc quận thành, bay đi Đông Lâm thành.Chưa tới một ngày hai người đã đến Đông Lâm thành.Cảnh Lục Nam nhìn thành phố, kinh ngạc hỏi: - Đây là Đông Lâm thành?Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Đó là Đông Lâm thành, nơi khởi nguồn của Cảnh gia chúng ta!Cảnh Lục Nam cảm khái:- Thay đổi quá lớn. Đã hơn ba mươi năm không về, không ngờ thành thị này thay đổi nhiều vậy, to hơn trước gấp mấy chục lần.Hai người vào phủ thành chủ.Khi người Cảnh gia biết Cảnh Ngôn trở về, nhân vật cấp trưởng lão đều đến phủ thành chủ.Tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã mang theo mấy chục trưởng lão vội vàng vào phủ thành chủ, mỗi người tâm tình rất kích động, mắt tràn đầy hưng phấn.Cảnh Lục Nam thấy Cảnh Thành Dã, kêu lên: - Thành Dã ca?Lúc Cảnh Lục Nam bị Cổ gia bắt đi Cảnh Thành Dã chưa làm tộc trưởng Cảnh gia.Cảnh Thành Dã nghe tiếng kêu nhìn hướng Cảnh Lục Nam:- Ngươi là . . .?Trong một chốc Cảnh Thành Dã không nhận ra Cảnh Lục Nam, dù sao mấy chục năm không gặp. Hơn nữa Cảnh Thành Dã giống như người khác đều cho rằng Cảnh Lục Nam đã chết.Người chết đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong một chốc không dám nhận cũng là bình thường.Những người Cảnh gia khác cùng nhìn Cảnh Lục Nam.Cảnh Lục Nam mỉm cười hỏi: - Thành Dã đại ca, mới ba mươi mấy năm không gặp đã không biết ta?Cảnh Thành Dã trợn to mắt nói: - Ngươi . . .!Một số trưởng lão Cảnh gia lớn tuổi nhìn Cảnh Lục Nam chằm chằm, thấy mặt mũi hơi quen.Một trưởng lão chợt kêu lên: - Ngươi . . . ngươi là Cảnh Lục Nam?- Cái gì? - Cảnh Lục Nam?Cảnh Thành Dã hít sâu, không dám tin nhìn Cảnh Lục Nam:- Lục Nam, thật sự là ngươi? Sao có thể? Lục Nam chưa chết?Cảnh Lục Nam nhìn khuôn mặt quen thuộc ngày xưa, vui vẻ nói: - Nếu ta chết thì có thể xuất hiện trước mặt các người sao?Vốn tưởng đời này không thể gặp lại những người này, chuyện đời khó đoán, gã không chỉ sống sót trở lại còn đột phá đến Đạo Hoàng cảnh, nhi tử thì là cường giả Thánh Đạo cảnh.Cảnh Ngôn nói với đám người:- Các người từ từ trò chuyện, ta đi ra ngoài một chuyến.Dứt lời Cảnh Ngôn biến mất trước mắt mọi người.Đám người không ngạc nhiên, tu vi Võ Đạo của Cảnh Ngôn đã vượt sức tưởng tượng của họ. Hắn đột ngột biến mất là chuyện bình thường, không có gì phải ngạc nhiên.Tổng bộ Liệt Diễm Thương Hội.Hiện giờ Liệt Diễm Thương Hội ngày càng nổi tiếng trên đại lục, mạng lưới buôn bán không giới hạn trong Lam Khúc quận, đã phát triển đến mấy quận thành xung quanh.Cảnh Ngôn đứng trước kiến trúc Liệt Diễm Thương Hội, thở hắt ra, thần hồn bao phủ dễ dàng tìm ra người muốn gặp.Bóng dáng xinh đẹp ở trong một căn phòng trên tầng cao nhất kiến trúc.Tuy đã là cường giả Thánh Đạo cảnh nhưng lúc này Cảnh Ngôn không bình tĩnh, hắn hít sâu bước vào Liệt Diễm Thương Hội, lắc người một cái đã đến tầng cao nhất kiến trúc, ngoài cửa phòng.Cảnh Ngôn mỉm cười gõ cửa.Cốc cốc cốc!Giọng nói êm tai quen thuộc vọng ra:- Vào đi. Hết chương 808.



Bạn cần đăng nhập để bình luận