Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 657. Cảnh Giới Gì?



Chương 657. Cảnh Giới Gì?



Đám người Cảnh Thiên Anh nhìn Cảnh Ngôn, đầu óc ù đặc. Có điều họ đã tin người trước mặt là Cảnh Ngôn của Cảnh gia bọn họ.Đám người trong phòng kích động hít thở dồn dập:- Cảnh Ngôn, ngươi thật sự không chết?- Cảnh Ngôn còn sống? Tốt quá, thật tốt!Cảnh Thiên Anh hỏi: - Cảnh Ngôn, mười năm trước ngươi bị Cổ gia trong bảy thế gia lớn đại lục truy sát một mình đi Vô Vọng Thâm Uyên tránh né, có tin đồn ngươi bị lão tổ Cổ gia đẩy vào Tử Vong Thâm Uyên, không lẽ tin này là giả?Cảnh Ngôn lắc đầu, nhớ lại làm hắn thổn thức:- Tin tức không sai, ta đúng là vào Tử Vong Thâm Uyên, nhưng vì một số kỳ ngộ nên may mắn sống tiếp trong Tử Vong Thâm Uyên.Tử Vong Thâm Uyên đúng là cực kỳ nguy hiểm, nếu không nhờ Càn Khôn tiểu thế giới thì lúc này Cảnh Ngôn đã không sống. Cảnh Ngôn với tu vi hiện giờ vào Tử Vong Thâm Uyên mà không nhờ Càn Khôn tiểu thế giới thì vẫn không có khả năng sống.Cảnh Ngôn không muốn giải thích nhiều về Càn Khôn tiểu thế giới cho đám người Cảnh Thiên Anh.Thấy Cảnh Ngôn không kể rõ về Tử Vong Thâm Uyên, đám người Cảnh Thiên Anh biết điều không hỏi nhiều. Tóm lại Cảnh Ngôn còn sống là tin siêu tốt.Cảnh Ngôn nhíu mày hỏi: - Tứ trưởng lão, ta mới nghe các người nói nữ nhi của Quận Vương Chu Thượng Vân, Bạch Tuyết mất tích là sao?Cảnh Thiên Anh lắc đầu nói: - Cái này . . . phải nói từ lúc trên đại lục truyền ra tin ngươi chết. Mười một năm trước ngươi bị ép vào Tử Vong Thâm Uyên, mọi người đều cho rằng ngươi chết. Chỉ có thành chủ Bạch Tuyết không tin ngươi chết trong Vô Vọng Thâm Uyên nên rời khỏi Đoan Dương thành, một mình đi Vô Vọng Thâm Uyên tìm ngươi. Hơn mười năm qua mãi không có tin tức của nàng. Quận Vương đại nhân cố gắng tìm nhưng không có tin gì. Ài, Vô Vọng Thâm Uyên lớn như vậy muốn tìm một người rất khó, khi thành chủ Bạch Tuyết đi Vô Vọng Thâm Uyên chỉ có tu vi Đạo Linh cảnh đỉnh, nàng vào Vô Vọng Thâm Uyên chỉ e dữ nhiều lành ít.Cảnh Thiên Anh biết quan hệ của Cảnh Ngôn và Bạch Tuyết hơi đặc biệt, nên khi nói về nàng thì kể tỉ mỉ hơn. Nếu Cảnh Ngôn và Bạch Tuyết không có quan hệ đặc biệt thì tại sao nàng một mình đi Vô Vọng Thâm Uyên tìm hắn?Trong lòng Cảnh Ngôn dâng lên tình cảm phức tạp:- Thành chủ Bạch Tuyết . . . Cảnh Ngôn không ngờ Bạch Tuyết có tình cảm với mình sâu như vậy, nàng bất chấp tất cả một mình đi Vô Vọng Thâm Uyên tìm hắn. Tình cảm này quá nặng làm lòng Cảnh Ngôn nặng trĩu.Trong phức tạp xen lẫn lửa giận ngập trời, Cảnh Ngôn biết Cảnh Thiên Anh nói có lý. Bạch Tuyết khi đó tu vi Đạo Linh cảnh vào Vô Vọng Thâm Uyên thì thật sự dữ nhiều lành ít, khu hòa bình Vô Vọng Thâm Uyên tuyệt đối không phải nơi cho võ giả Đạo Linh cảnh bình an ra vào. Võ giả Đạo Sư cảnh muốn sống sót trong khu hòa bình còn phải nhờ vận may, võ giả Đạo Vương cảnh phải hết sức cẩn thận.Lòng Cảnh Ngôn thầm rít gào:- Cổ gia!Cảnh Ngôn và Cổ gia có thể nói là thù sâu như biển, hắn cảm thấy phụ thân của mình mất tích chắc có liên quan đến Cổ gia.Thù mới hận cũ, trong lòng Cảnh Ngôn đã quyết tâm phải tiêu diệt Cổ gia. Nhưng Cổ gia là một trong bảy thế gia lớn Thiên Nguyên đại lục, muốn tiêu diệt nó không dễ dàng, phải lên kế hoạch mới được.Hiện giờ Cảnh Ngôn rất mạnh, trên Thiên Nguyên đại lục có lẽ không tìm thấy đối thủ làm hắn không đánh lại. Nhưng gia tộc như Cổ gia chắc chắn có một số át chủ bài, hang ổ được nhiều lớp phòng ngự, ít nhất sẽ có trận pháp đáng sợ bảo vệ. Tạo nghệ trận pháp của Cảnh Ngôn không có địch thủ, nhưng cường giả Cổ gia nương nhờ một ít trận pháp dây dưa, hắn không dễ phá mở trận pháp bảo vệ Cổ gia.Diệt Cổ gia cần bàn bạc kỹ, không thể gấp gáp.Ánh mắt Cảnh Thiên Anh trầm xuống, căng thẳng hỏi Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn, phải phong kín tin ngươi còn sống. Nếu để Cổ gia biết ngươi sống thì bọn chúng sẽ không chịu thôi. À, ngươi trở về từ Vô Vọng Thâm Uyên chắc không có ai biết đi?Cảnh Ngôn đáp:- Đúng là không ai biết, ta một đường từ Vô Vọng Thâm Uyên bay thẳng đến địa vực Đông Lâm thành, chỉ ở ngoài thành giây lát.Cảnh Ngôn nhếch mép cười nhạt:- Nhưng ta không định giấu tin mình sống.Mấy người thi nhau khuyên bảo Cảnh Ngôn:- Cái gì? - Cảnh Ngôn, ngươi đừng xúc động, ngươi còn rất trẻ, có thời gian. Chỉ cần phong tỏa tin ngươi sống không để nhiều người biết, trong một chốc Cổ gia không thể biết chuyện này, ngươi có thể tranh thủ thời gian an tâm tu luyện.- Tứ trưởng lão nói đúng!- Nếu chỉ có mấy người chúng ta biết ngươi sống thì tin tức sẽ không bị tiết lộ.- Chúng ta đều biết ngươi tức giận, nhưng tạm thời nhẫn nhịn không có nghĩa là ngươi nhát gan!Cảnh Ngôn cười nói: - Tứ trưởng lão, nhị trưởng lão đã hiểu lầm, không phải ta tức giận mới không muốn che giấu tin tức. Chỉ vì hiện giờ ta không sợ Cổ gia truy sát.Cảnh Thiên Anh sửng sốt hoang mang hỏi: - Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ Cổ gia không truy sát ngươi nữa?Mấy người khác khó hiểu nhìn Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn tự tin nói: - Chắc chắn Cổ gia vẫn sẽ truy sát ta, dù họ không truy sát ta thì ta cũng sẽ từ từ giết tới hang ổ của chúng. Ta không sợ vì với thực lực hiện tại dù Cổ gia dốc hết sức mạnh cũng khó giết ta!Cảnh Ngôn tự tin là có đạo lý, tuy hắn vẫn là Đạo Hoàng cảnh sơ kỳ nhưng ỷ vào các loại thủ đoạn thì sức chiến đấu không thua gì Đạo Hoàng cảnh đỉnh, thậm chí mạnh hơn một bậc. Miễn không có võ giả Thánh Đạo cảnh, Cảnh Ngôn hoàn toàn không ngán ai. Võ giả Thánh Đạo cảnh đã sớm lánh đời trên đại lục.Đám người Cảnh Thiên Anh nghe vậy mắt tròn mắt dẹt.Thực lực hiện tại không e ngại Cổ gia?Cổ gia là một trong bảy thế gia lớn đại lục, có mấy võ giả Đạo Hoàng cảnh, tại sao Cảnh Ngôn dám nói câu đó?Qua vài giây.Cảnh Thiên Anh lắp bắp hỏi: - Cảnh Ngôn, cảnh giới hiện giờ của ngươi là gì?Hơn mười năm trước Cảnh Ngôn còn là tu vi Đạo Sư cảnh, chưa đến Đạo Vương cảnh. Mới qua mười năm, Cảnh Ngôn rất có thể là tu vi Đạo Vương cảnh, nhưng dù là Đạo Vương cảnh đỉnh cũng không dám nói mình không sợ Cổ gia. Hết chương 657.



Bạn cần đăng nhập để bình luận