Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 606. Tôn Tử Của Thất Trưởng Lão



Chương 606. Tôn Tử Của Thất Trưởng Lão



Trong đầu Cảnh Tây không ngừng nhớ khuôn mặt thiếu nữ, làm gã cảm thấy miệng lưỡi khô.Cảnh Tây không ngừng lẩm bẩm chửi rủa mấy tùy tùng:- Phế vật! Thật là phế vật! Biết bản thiếu gia đang chờ còn chậm chạp, đồ đáng chết!Cảnh Tây chưa từng nghĩ đến trong lúc bắt người sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn hay biến cố gì. Trong Đông Lâm thành có ai dám xen vào việc của Cảnh gia. Mấy gia tộc có thế lực cứng rắn trong Đông Lâm thành cũng sẽ không xen vào.Cảnh Tây làm chuyện này không phải một, hai lần, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nữ nhân gã muốn chiếm thì sẽ chiếm được.Mấy năm nay nữ nhân bị Cảnh Tây cướp về ít nhất mấy chục người, cộng thêm số người tự nguyện thì càng nhiều.Nhưng Cảnh Tây không hứng thú với nữ nhân tự đưa lên cửa, gã thích loại chống cự. Bắt về, nhốt, hành hạ từ từ, mãi khi Cảnh Tây chơi chán sẽ giết ném ngoài Đông Lâm thành. Dù sao người Đông Lâm thành nhiều, chết mấy chục, mấy trăm người có đáng gì?Cảnh Tây mê đắm cảm giác này, tâm hồn của gã đã vặn vẹo, biến thái. Cảnh Tây ngẫu nhiên phản tỉnh việc mình làm, nhưng chỉ trong thời gian ngắn rối rắm, sau đó gã vẫn tiếp tục làm xằng làm bậy.Trong Đông Lâm thành nhắc đến Cảnh Tây Cảnh gia khiến bao người hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bọn họ không dám trả thù, cùng lắm ở sau lưng chửi rủa Cảnh Tây không chết tử tế được, sớm muộn gì sẽ bị báo ứng.Trong nghị sự đường Cảnh gia.Tộc trưởng Cảnh Thành Dã và đám trưởng lão phập phồng lo sợ, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Cảnh Ngôn.Cho đến bây giờ bọn họ không biết tại sao Cảnh Ngôn tức giận nhiều như vậy. Hai người thường một già một trẻ theo Cảnh Ngôn trở về có thân phận gì? Bọn họ không biết.Trong không khí tĩnh lặng giọng Cảnh Ngôn vang lên.Cảnh Ngôn chậm rãi nói: - Đông Lâm thành thay đổi lớn thật, vài năm mà Đông Lâm thành đã phát triển đến mức này. Cảnh gia lớn mạnh đến như vậy làm ta rất vừa lòng, gia gia ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ thấy mừng.Giọng Cảnh Ngôn trầm thấp làm đám người Cảnh Thành Dã càng hoảng loạn.Cảnh Thành Dã hít sâu, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn, ta muốn biết tại sao ngươi tức giận như vậy?Cảnh Ngôn nhếch mép:- Tại sao ta tức giận? Tộc trưởng, Cảnh gia lớn mạnh trong đó có xảy ra vấn đề gì không?Cảnh Thành Dã không hiểu ý Cảnh Ngôn, còn tưởng hắn hỏi Cảnh gia có gặp rắc rối gì không:- Xảy ra vấn đề? Hình như không có, trong Đông Lâm thành ưu thế của Cảnh gia ta rất rõ rệt. Có thể nói nguyên địa vực Đông Lâm thành bị Cảnh gia khống chế hoàn toàn, thế lực khác không có thực lực chống đối Cảnh gia, bọn họ cũng không dám khiêu khích Cảnh gia.Mấy trưởng lão lớn tuổi lên tiếng: - Đúng rồi, mấy năm nay gia tộc phát triển rất thuận lợi.- Không có khó khăn, trắc trở gì lớn.Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Ta không phải nói gia tộc gặp khó khăn trắc trở gì, ta đang hỏi một số tử đệ trong gia tộc có làm ác trong Đông Lâm thành không!Đám người Cảnh Thành Dã sửng sốt:- A? Cảnh Thành Dã lắc đầu nói: - Chắc không đâu Cảnh Ngôn, Cảnh gia chúng ta tuy là bá chủ Đông Lâm thành nhưng tộc quy rất nghiêm khắc, gia tộc không cho phép tử đệ ở bên ngoài ỷ thế hiếp người.Cảnh Ngôn cười gằn:- Vậy sao?Cảnh Ngôn nhìn thiếu nữ Yên Nhi, hỏi: - Yên Nhi nói đi, ban ngày ban mặt trên đường cái người muốn cứng rắn bắt đi nàng là ai?Yên Nhi bình tĩnh nói: - Bọn họ là tùy tùng của Cảnh Tây thiếu gia Cảnh gia.Đối mặt nhiều đại nhân vật Cảnh gia mà Yên Nhi có thể lớn tiếng nói chuyện, lá gan của anh đầu này không nhỏ, to hơn gia gia nàng nhiều. Thợ săn già đã núp một góc không dám ló đầu ra, nếu không có Cảnh Ngôn chắn đằng trước e rằng lão đã chạy ra ngoài từ lâu.Cảnh Ngôn lại hỏi: - Những du côn này muốn làm gì?Yên Nhi tiếp tục trả lời:- Bọn chúng muốn bắt ta đi, còn muốn giết gia gia của ta.Tia lạnh lẽo sâu trong đáy mắt Cảnh Ngôn càng lạnh:- Nàng có đồng ý đi theo họ?Yên Nhi lắc đầu nói: - Ta không chịu đi với bọn chúng, nhưng chúng không chịu tha cho ta.Cảnh Ngôn nhìn đám người Cảnh Thành Dã:- Tộc trưởng, các vị trưởng lão nghe thấy không?Cảnh Thành Dã nhìn Yên Nhi:- Không thể nào! Tử đệ Cảnh gia ta sao có thể làm chuyện này? Hay bên trong có hiểu lầm gì không? Có phải Yên Nhi tiểu thư hiểu lầm gì với tử đệ Cảnh gia ta?Cảnh Ngôn trầm giọng nói: - Hiểu lầm? Ha ha, tộc trưởng, ta tận mắt thấy chuyện này, thế nào? Tộc trưởng cảm thấy ta đang nói dối?Cảnh Thành Dã nói: - Cảnh Ngôn, Cảnh Tây là tử đệ khá ưu tú trong gia tộc, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, sao hắn có thể làm chuyện như vậy? A, Cảnh Ngôn có thấy Cảnh Tây ở đó không?Cảnh Ngôn lạnh lùng nói: - Không thấy Cảnh Tây, nhưng những du côn này đều là tùy tùng của hắn, nếu không có hắn sai khiến thì đám du côn dám làm vậy sao?Thất trưởng lão Cảnh gia xen lời:- Những tên du côn ở đâu? Đám chết tiệt dám giả mạo tử đệ Cảnh gia làm ác, tuyệt đối không thể tha thứ bọn họ! Phải bắt về thẩm vấn kỹ, trả lại trong sạch cho Cảnh Tây!Thất trưởng lão là trưởng lão lớn tuổi, có địa vị rất cao trong gia tộc. Thân phận khác của thất trưởng lão là gia gia của Cảnh Tây, phụ thân của Cảnh Sơn Cừ.Khi thất trưởng lão nghe Yên Nhi nhắc tới Cảnh Tây thì tim rớt cái bịch, lạnh lẽo dâng lên. Thất trưởng lão biết nếu Cảnh Ngôn muốn đối phó Cảnh Tây thì dù là lão cũng không có năng lực ngăn cản.Cảnh Tây là tôn tử duy nhất của lão, thất trưởng lão không muốn thấy gã bị gia pháp xử trí.Cảnh Ngôn nhìn thất trưởng lão, tâm tình phức tạp nói: - Thất trưởng lão, những tên du côn đã bị ta giết. Những người đó sống trên đời là tai họa.Thất trưởng lão đã rất lớn tuổi, không sống được bao lâu, Cảnh Ngôn cảm giác được tử khí trên người lão. Cảnh Ngôn biết thất trưởng lão không sống bao năm sẽ chết tự nhiên. Nếu có thể thì Cảnh Ngôn không muốn cho thất trưởng lão thấy tôn tử mình chết, nhưng việc làm của Cảnh Tây đã vượt qua vạch giới hạn của Cảnh Ngôn. Hắn không thể tha cho Cảnh Tây, nếu gã đúng là tồi tệ như bên ngoài đồn thì hắn sẽ không để gã sống, ai van xin cũng không được.Cảnh Thành Dã nhíu mày nói: - Cảnh Ngôn, chuyện này có lẽ là mấy tên du côn làm, có lẽ Cảnh Tây cũng không biết. Hết chương 606.



Bạn cần đăng nhập để bình luận