Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 443. Phải Làm Cảnh Ngôn Vừa Lòng



Chương 443. Phải Làm Cảnh Ngôn Vừa Lòng



Cảnh Ngôn thầm khó hiểu nhìn thành chủ Viên Kế Hổ mới đến.So với hai ngày trước ở Viên Kế Hổ đúng là khác nhau một trời một vực, Cảnh Ngôn không cảm nhận ác ý từ Viên Kế Hổ. có thể nói thái độ của Viên Kế Hổ có chút tôn kính Cảnh Ngôn.Xảy ra chuyện gì?Cao Lan tiếp tục kêu gào:- Xin thành chủ đại nhân hãy tru sát tên giặc này!Vì Viên Kế Hổ đến làm Cao Lan tự tin, nỗi lòng kích động nên không nhận ra thái độ của Viên Kế Hổ với Cảnh Ngôn. Cao Lan chỉ nghe Viên Kế Hổ nói gã làm thành chủ Hạo Phong thành sao có thể bỏ qua chuyện này.Đệ tử của Cao Lan thì lộ vẻ giật mình, hơi lùi lại một bước. Gã cảm giác sự việc khác lạ, thái độ của thành chủ đối với Cảnh Ngôn không giống bên ngoài đồn là muốn đối phó hắn.Nếu thành chủ thật sự muốn đối phó Cảnh Ngôn sẽ khách sáo xưng hô là tiên sinh sao?Gã nhìn sư phụ Cao Lan, không biết làm sao nhắc nhở lão.Viên Kế Hổ liếc hướng Cao Lan, ánh mắt âm trầm lớn tiếng quát mắng:- Lão già chết tiệt không biết ngượng là gì! Mặt mũi của Hạo Phong thành ta bị ngươi làm mất hết! Thật là không biết sống chết, đồ của Cảnh Ngôn tiên sinh cũng dám nuốt! Lá gan của ngươi lớn lắm!Biểu tình cuồng vọng của Cao Lan đông lại, dù lão bị hỏng não lúc này cũng nhìn ra Viên Kế Hổ đang rít gào với mình.Chuyện gì đây?Cao Lan là đan sư tam giai, đan sư mạnh nhất Hạo Phong thành, quan hệ với thành chủ tuy không thân thiết nhưng không tệ. Khi thành chủ cần luyện chế đan dược đa số sẽ tìm Cao Lan.Nhưng thái độ của thành chủ Viên Kế Hổ lúc này vì sao trở nên như vậy?Cao Lan trợn to mắt khó tin nhìn Viên Kế Hổ, lão không ngờ gã đứng về phía Cảnh Ngôn. Viên Kế Hổ là chỗ dựa lớn nhất của Cao Lan, giờ núi dựa đứng về phía đối lập với lão?Nếu không có Viên Kế Hổ thì Cao Lan kkhông dám biển thủ dược tề Thánh Linh, ít nhất không dám kiêu ngạo như vậy. Vì uy danh của Cảnh Ngôn không phải giả, dù hắn không đánh lại Viên Kế Hổ nhưng dư sức đối phó với lão.Cao Lan hoảng sợ, ấp úng nói: - Thành . . . Thành chủ đại nhân làm sao . . . vậy?Viên Kế Hổ trầm giọng quát:- Lão thất phu, mau giao đồ ra, bớt nói nhảm đi!Viên Kế Hổ lười dằng dai với Cao Lan, gã đã nhúng tay vào chuyện này thì phải làm thật đẹp, khiến Cảnh Ngôn vừa lòng.Cao Lan cắn chết không nhả:- Nhưng ta không lấy cái gì.Viên Kế Hổ ra tay dứt khoát gọn gàng:- Muốn chết!Nếu Cao Lan ngoan ngoãn giao đồ của Cảnh Ngôn ra Viên Kế Hổ sẽ chừa mạng sống cho lão, nhưng ở trước mặt gã mà lão còn ngoan cố phủ nhận chẳng khác nào xem thường thành chủ này.Bùm! Viên Kế Hổ ra tay tàn nhẫn dứt khoát, nguyên khí toàn thân tuôn ra ồ ạt cực kỳ hung ác ập hướng Cao Lan.Cao Lan thấy Viên Kế Hổ ra tay thì người mềm nhũn:- Thành chủ tha mạng!Viên Kế Hổ cười nhạt, động tác không chút tạm dừng.Phập! Bàn tay Viên Kế Hổ chính xác đập vào đầu Cao Lan, đầu lão như trái dưa hấu bị đập mạnh, cảnh tượng không cần tả nhiều.Nhìn Cao Lan mềm nhũn ngã dưới đất, Viên Kế Hổ hừ lạnh một tiếng: - Thứ không biết sống chết, ta gai mắt ngươi lâu rồi. Trong ngày thường ngươi tác uy tác phúc cũng đành thôi, nhưng dám nhảy nhót trước mặt Cảnh Ngôn tiên sinh, có chết cũng chẳng đáng tiếc!Viên Kế Hổ phủi tay.Rầm bịch!Đệ tử Cao Lan quỳ xuống khóc ròng, sợ đến bay mất hồn vía nhưng không quên van xin:- Thành chủ đại nhân, chuyện này không liên quan gì với ta, đều là Cao Lan làm!Viên Kế Hổ nhìn đệ tử Cao Lan, cười gằn:- Ta tạm thời tin tưởng ngươi, nhưng ngươi còn đang chờ cái gì? Còn không giao đồ ra? Ngươi là đệ tử của lão thất phu Cao Lan, chắc không thể nào không biết thứ đó ở đâu đi?Viên Kế Hổ nhìn chằm chằm đệ tử Cao Lan, mắt lóe sát ý. Gã dám nói nhảm một câu là Viên Kế Hổ sẽ tru sát ngay.- Ta biết! Ta biết! Ta đi lấy!Đệ tử Cao Lan vừa nói vừa lồm cồm bò dậy nhảy phắt vào phòng, hai giây sau đi ra cầm năm bình sứ.Đệ tử Cao Lan nhìn Viên Kế Hổ lại ngó Cảnh Ngôn, nức nở nói: - Thành chủ đại nhân, đồ của Cảnh Ngôn đại nhân là mấy cái này.Viên Kế Hổ trợn to mắt nói: - Còn không đưa cho Cảnh Ngôn tiên sinh?Đệ tử Cao Lan bò tới gần Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn đại nhân nhìn xem những dược tề Thánh Linh này . . . Trên đời ít ai không sợ chết, đối mặt cái chết không vài người cứng xương nổi.Đệ tử Cao Lan sợ đứng tim, sư phụ của gã đã bị một bàn tay đạp chết, thành chủ đập chết gã sẽ có áp lực gì sao? Gã không hiểu tại sao thành chủ đột nhiên giúp Cảnh Ngôn, nhưng lúc này không thích hợp nghĩ nhiều, lo giữ mạng nhỏ quan trọng nhất.Cảnh Ngôn cầm năm bình sứ mở ra nhìn, gật đầu cất đi.Viên Kế Hổ nhìn Cảnh Ngôn, mỉm cười nói: - He he, đồ của Cảnh Ngôn tiên sinh đúng không?Bộ dáng Viên Kế Hổ như thể người vừa giết Cao Lan không phải là gã.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Đúng rồi, không có vấn đề.Cảnh Ngôn không biết tại sao Viên Kế Hổ đột nhiên khách sáo, nhưng gã đã thân thiện thì hắn không thể tiếp tục mặt lạnh.Viên Kế Hổ rất dứt khoát, trực tiếp đập chết Cao Lan, lúc Cảnh Ngôn thấy cũng hơi bị giật mình.Viên Kế Hổ chán ghét nhìn quét xung quanh, nói: - Vậy thì tốt, tốt rồi. Ài, Cao Lan làm Hạo Phong thành chúng ta mất mặt, gây rắc rối cho Cảnh Ngôn tiên sinh khiến ta vô cùng áy náy. Ài, chỗ mùi hôi nồng nặc này chúng ta đừng ở lâu, vừa đi vừa nói chuyện.Cảnh Ngôn lên tiếng: - Được.Hai người cùng đi.Mãi khi Cảnh Ngôn, Viên Kế Hổ biến mất đệ tử Cao Lan mới thở hắt ra, xem như giữ được mạng nhỏ. Gã nhìn sư phụ Cao Lan không còn cái đầu, mặt gã không chút máu.Một góc ngoài phủ đệ Cao Lan, Viên Kế Hổ và Cảnh Ngôn đứng lại.Viên Kế Hổ nói: - Cảnh Ngôn tiên sinh, mới rồi ta đi Trương gia biết tiên sinh đến Cao Lan, nên ta chạy tới đây ngay.Cảnh Ngôn nheo mắt cười nói: - Đa tạ thành chủ. Hết chương 443.



Bạn cần đăng nhập để bình luận