Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 1034. Một Mảnh Tường Hòa



Chương 1034. Một Mảnh Tường Hòa



Đám người ánh mắt thay đổi.Vốn tưởng nhóm chưởng sử đến để hỏi tội vụ Nhâm Càn bị giết, nhưng Nhâm Báo nói câu đó khác quá lớn với tưởng tượng của mọi người.Tất Phương đứng cạnh Cảnh Ngôn trợn mắt há hốc mồm, nói thật là lúc này tâm tình của gã rất căng thẳng, nhìn đám đại nhân vật tiến đến khiến gã hít thở khó khăn.Chưởng sử đến gần chắp tay với Cảnh Ngôn, mắt nhìn thẳng hắn:- Dám hỏi là Cảnh Ngôn tiên sinh?Cảnh Ngôn nheo mắt gật đầu nói: - Ta là Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn thầm thở phào, nếu có thể tránh cho xung đột kịch liệt với Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan thì hắn không muốn cứng đấu cứng cùng họ. Nhưng nếu Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan cắn chết không nhả vậy Cảnh Ngôn sẽ chiều tới cùng, giờ xem thái độ của đối phương xem như thân thiện.Hồ Kiến cười nói: - Hồ Kiến ta nghe tên Cảnh Ngôn tiên sinh như sấm bên tai, không ngờ tiên sinh đến dược điền Bích Ngọc Loan ta. Nếu không phải chủ quản bên dưới bẩm báo thì ta chưa biết. Cảnh Ngôn tiên sinh, nếu có chỗ nào sơ xuất, ta làm chưởng sử đại biểu Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan xin tiên sinh thứ lỗi cho.Cảnh Ngôn nhìn sang Tất Phương:- Chưởng sử Hồ Kiến khách khí, ta đến dược điền Bích Ngọc Loan không vì chuyện gì khác, Tất Phương huynh và ta đến từ cùng một thế giới hạ cấp, ta biết huynh ấy công tác ở chỗ này nên đến xem.Đám người Hồ Kiến cùng nhìn Tất Phương, mỉm cười hiền hòa. Hơi thở của Tất Phương hơi không ổn định, gã tu luyện trong Lạc Cửu Thần Cung hơn hai vạn năm nhưng chưa từng tiếp xúc nhiều đại nhân vật ở khoảng cách gần như vậy.Nỗi lòng Tất Phương hỗn loạn, thầm nghĩ thân phận của Cảnh Ngôn là gì, vì sao đám người chưởng sử Hồ Kiến của Quản Lý Xử khách khí với hắn như thế? Lúc trước chấp sự Hạ Ngọc dặn gã đừng lo, Tất Phương còn tưởng Hạ Ngọc an ủi mình mới nói thế nhưng nay xem ra không sai chút nào, dù là Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan cũng cố ý làm quen với Cảnh Ngôn.Mắt Hồ Kiến sâu thẳm:- Thì ra đội trưởng Tất Phương là đồng hương của Cảnh Ngôn tiên sinh.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Đúng vậy, nhưng hôm nay đến đây xảy ra chút chuyện không thoải mái với người ta trong dược điền.Cảnh Ngôn không chần chừ kể đại khái mâu thuẫn với Nhâm Càn, hắn đặc biệt nhấn mạnh là gã tấn công trước, hắn phản kích tự vệ.Hồ Kiến gật mạnh đầu:- Nhâm Càn đáng chết, thứ khốn kiếp như vậy Cảnh Ngôn huynh đệ có đánh chết cũng nên làm. Phó chưởng sử Nhâm Báo cảm thấy sao?Hồ Kiến nghe Cảnh Ngôn kể lại vụ việc, không nghi ngờ hắn nói dối. Nhâm Càn là cháu trai của Nhâm Báo, Hồ Kiến có nghe nói về gã, biết người này kiêu căng ngang ngược trong dược điền, lúc trước nể mặt Nhâm Báo nên Hồ Kiến lười hỏi, giờ chọc vào cổ tay cứng như Cảnh Ngôn, kết cục như thế là gã tự tìm.Nhâm Báo tiến lên một bước, biểu tình trịnh trọng nói: - Cảnh Ngôn tiên sinh, tuy Nhâm Càn là ngoại sanh của ta nhưng hành vi của hắn thật khiến người thống hận. Cảnh Ngôn tiên sinh yên tâm, ta tuyệt đối không trách tiên sinh chút nào. Hôm nay dù Cảnh Ngôn tiên sinh không giết súc sinh kia thì ta sớm muộn gì cũng không nhịn được tự mình ra tay!Cảnh Ngôn nói: - Phó chưởng sử Nhâm Báo hiểu rõ đại nghĩa khiến người kính nể.Mặc kệ trong lòng Nhâm Báo nghĩ gì thái độ mặt ngoài của gã khách khí, Cảnh Ngôn lười thăm dò. Dù đám người Nhâm Báo ôm lòng oán hận nhưng theo thời gian trôi qua thực lực của hắn sẽ càng lớn mạnh, địa vị càng lúc càng cao, bọn họ đem lại uy hiếp cho hắn nhỏ dần.Nghe đám người chưởng sử và Cảnh Ngôn đối thoại, Đổng Lai Phúc suýt xỉu.Nếu sớm biết Cảnh Ngôn ghê gớm như thế thì Đổng Lai Phúc đã không làm thái độ vừa rồi, hầu hạ tốt không chừng hắn nói giúp vài câu cho gã, phó chưởng sử Nhâm Báo đại nhân sẽ không đụng vào gã.Nhưng bây giờ hối hận đã hơi muộn, Đổng Lai Phúc thật sự không ngờ Cảnh Ngôn có mặt mũi lớn đến vậy.Đổng Lai Phúc muốn tiến lên nói vài câu dễ nghe nhưng không dám.Đám người đứng xem cũng giống vậy, bọn họ thảo luận Cảnh Ngôn có thân phận gì, tại sao nhóm chưởng sử đại nhân khách khí với hắn đến thế.Bên này chưởng sử mời nhóm Cảnh Ngôn đi Quản Lý Xử uống trà. Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, đồng ý, vì muốn Tất Phương rời khỏi dược điền Bích Ngọc Loan cần trừ hộ khẩu trong Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan, nếu không gã sẽ luôn là thành viên của Quản Lý Xử Bích Ngọc Loan.Giống như Cảnh Ngôn là thành viên Thanh Mộc Ti Đệ Tam Cung, chờ hắn thăng cấp Đệ Tứ Cung thì Thanh Mộc Ti Đệ Tam Cung sẽ tiêu trừ tin tức thân phận của hắn.Vì suy xét đến Tất Phương nên Cảnh Ngôn thuận thế đồng ý lời mời của Hồ Kiến, đoàn người rầm rộ bay đi Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan.Tất Phương mang theo ba người Nhiễm Hậu.Dọc đường đi Hồ Kiến lại trò chuyện với Cảnh Ngôn về Lạc Cửu Thần Cung, hắn nhìn thấu ý đồ của y muốn thành lập quan hệ tốt với hắn. Cảnh Ngôn không ghét điều này, nụ cười trên mặt tự nhiên hơn nhiều.Chờ khi đến Quản Lý Xử, Cảnh Ngôn rút thời gian hỏi Tất Phương.Cảnh Ngôn nhìn Tất Phương:- Tất Phương huynh có định rời khỏi dược điền Bích Ngọc Loan không? Nếu muốn đi thì ta sẽ sắp xếp công tác mới cho huynh.Cảnh Ngôn sợ Tất Phương ở lại dược điền Bích Ngọc Loan sẽ bị người trả thù. Giờ trông đám người phó chưởng sử Nhâm Báo khách khí nhưng chờ Cảnh Ngôn rời đi lỡ họ kiếm người xử Tất Phương cũng không có gì bất ngờ. Cảnh Ngôn càng muốn mang Tất Phương rời khỏi dược điền Bích Ngọc Loan hơn.Lúc trước chấp sự Hạ Ngọc có nói dược điền khác liền nhau với dược điền Bích Ngọc Loan có dược điền của Thanh Mộc Ti Đệ Nhất Cung, Tất Phương hoàn toàn có thể đi chỗ đó giúp Thanh Mộc Ti quản lý dược điền.Hồ Kiến cười nói: - Cảnh Ngôn tiên sinh, Tất Phương huynh đệ làm trong dược điền Bích Ngọc Loan đang rất tốt vì sao phải đi? Ta thì thấy nếu Tất Phương huynh đệ ở lại đây hoàn toàn có thể đảm nhiệm công tác quản sự.Phó chưởng sử khác lên tiếng: - Đúng rồi, chưởng sử đại nhân nói đúng. Tất Phương ở lại đi, ta thấy Đổng Lai Phúc có vấn đề rất lớn, không quá thích hợp tiếp tục đảm nhiệm quản sự, Tất Phương huynh đệ thay thế hắn là tốt nhất.Nhâm Báo tiếp lời:- Ta cũng thấy như vậy tốt.Tất Phương do dự:- Cái này . . . Cảnh Ngôn nói: - Tất Phương huynh hãy tự quyết định, ở lại hoặc rời đi tùy huynh.- Đúng, Cảnh Ngôn tiên sinh nói đúng. Chúng ta tự nhiên hy vọng Tất Phương huynh đệ ở lại nhưng nếu Tất Phương huynh đệ ở chỗ này không thoải mái thì chúng ta tuyệt đối không ngăn cản. Hết chương 1034.



Bạn cần đăng nhập để bình luận