Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 947. Thanh Trừ



Chương 947. Thanh Trừ



Máu tuôn ra ồ ạt từ lồng ngực Đoạn Âm, miệng gã ú ớ, ngó Sở Hồng Nam trân trân. Tuy Tử Phủ bị Cảnh Ngôn phế bỏ nhưng Đoạn Âm dù gì từng là cường giả Thánh Đạo tam cảnh, sức sống hơn hẳn nhân loại bình thường. Dù trái tim bị móc ra Đoạn Âm vẫn có thể sống một thời gian.Sở Hồng Nam vỗ chưởng đập nát đầu Đoạn Âm:- Đoạn Âm, ngươi chết không đáng tiếc! Cảnh Ngôn tha cho ngươi một mạng chó nhưng ta sẽ không để ngươi sống sót!Thần hồn Đoạn Âm bay ra muốn chạy trốn, nhưng Sở Hồng Nam đã chuẩn bị từ trước làm sao để mất con mồi? Thần hồn của Đoạn Âm bị nghiền áp thành tro.Tiếp theo Cảnh Ngôn đưa người Sở gia còn sống vào Càn Khôn tiểu thế giới.Vèo!Cảnh Ngôn biến mất trên bầu trời Phi Vũ thành, hắn tăng tốc độ đến cực hạn bay hướng Thiên Nguyên đại lục.Dọc đường đi Cảnh Ngôn gặp nhiều tình huống đánh nhau nhưng hắn không xen vào, không phải hắn thờ ơ những cuộc chém giết mà không có cách nào khác. Nếu Cảnh Ngôn nhiều lần lộ mặt khó tránh khỏi lộ tin tức, bị Chung tiên sinh biết trước.Cảnh Ngôn phải cố gắng cứu ra những người mình quan tâm trước khi Chung tiên sinh phản ứng lại.Từ sâu trong Vô Vọng Thâm Uyên đến Thiên Nguyên đại lục rất xa xôi, nhưng sau khi thăng cấp Hư Thần tốc độ bay của Cảnh Ngôn có thể nói là nghịch thiên. Mới qua ba ngày Cảnh Ngôn đã đến bên trên Đông Lâm thành.Lòng Cảnh Ngôn nặng trĩu.Trước khi vào Thiên Nguyên đại lục là Cảnh Ngôn đã đoán trước tình hình sẽ không tốt hơn năm thần vực là bao. Nhưng khi vào cương vực Thiên Nguyên đại lục, nhìn khắp nơi lan tràn lửa chiến vẫn khiến Cảnh Ngôn khó thể bình tĩnh. Cảnh Ngôn cảm giác lần này đại loạn khiến thế giới càng không ổn định, nếu bỏ mặc e rằng cả thế giới sẽ vỡ tan. Khi đó vách tường không gian nứt vỡ, võ giả dưới Đạo Hoàng cảnh sẽ chết.Phải nhanh chóng trừ bỏ phân thân của Chung tiên sinh mới được.Trạch viện Cảnh gia ở Đông Lâm thành.Cảnh gia đỡ hơn Sở gia nhiều, thần niệm của Cảnh Ngôn xem xét số lượng tử đệ Cảnh gia chết nhiều, đa số người bị nhốt nhưng võ giả phụ trách trông chừng không ham giết chóc giống Đoạn Âm.Đương nhiên Cảnh Ngôn sẽ không vì vậy mà tha cho bọn họ.Người phụ trách trông chừng người Cảnh gia chỉ có một Thánh Đạo cảnh bình thường, một ít võ giả Đạo Hoàng cảnh.Khi Cảnh Ngôn đáp xuống trạch viện Cảnh gia, đám chó săn của Chung tiên sinh đã lặng lẽ tắt thở.Đám người Cảnh gia trên quảng trường trạch viện đều thấy Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn vung tay lên thả mọi người ra khỏi lồng giam.Đám cao tầng Cảnh gia Cảnh Thiên Anh mặt tái nhợt đi tới trước mặt Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn . . . Cảnh Ngôn nhìn đám người:- Tứ trưởng lão.- Loạn! Thế giới này hoàn toàn loạn, Thánh thành bị phá, không thể đếm hết võ giả chết đi. Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì thế này . . . Cách cục của đám người Cảnh Thiên Anh quá nhỏ hẹp, bọn họ không rõ xảy ra chuyện gì. Trong một đêm thế giới thay đổi nghiêng trời lệch đất, chiến tranh khắp nơi, võ giả chết đầy đất.Cảm xúc Cảnh Thiên Anh kích động nói: - Cảnh Ngôn, tộc trưởng chết trận ngay ngày Đông Lâm thành bị công phá. Cao Phượng bị mang đi, bị một người tên Âu Dương Lâm bắt. Cảnh Ngôn, người đó hình như nhằm vào ngươi, muốn tìm tung tích của ngươi . . . Cảnh Thiên Anh kể sơ nhiều tình huống của Thiên Nguyên đại lục cho Cảnh Ngôn nghe.Mắt Cảnh Ngôn lấp lóe:- Âu Dương Lâm, lại là Âu Dương Lâm!Cảnh Ngôn hỏi: - Quận Vương Chu Thượng Vân đâu?Cảnh Thiên Anh lắc đầu nói: - Một tháng trước Quận Vương đại nhân truyền tin cho ta một lần rồi sau đó bặt tin, ta không biết Lam Khúc quận sao rồi.Cảnh Ngôn nói: - Rồi sẽ ổn, hỗn loạn sẽ không kéo dài lâu, tất cả sẽ kết thúc. Tứ trưởng lão, các người đừng chống cự, ta đưa các người vào tiểu thế giới của ta.Cảnh Ngôn không có nhiều thời gian giải thích, hắn có rất nhiều việc cần làm.Đưa đám người Cảnh gia vào Càn Khôn tiểu thế giới xong Cảnh Ngôn thanh lý Đông Lâm thành một lần.Chó săn của Chung tiên sinh, chết!Một số kẻ bại hoại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đốt nhà giết người cướp của hễ bị thần niệm của Cảnh Ngôn thấy là đánh chết hết không chừa một tên.Đối với Cảnh Ngôn thì giết những người đó chỉ trong một ý nghĩ.Làm Cảnh Ngôn thấy an ủi là đa số người quen còn sống. Ví dụ ca ca của Cao Phượng, Cao Triển, nhóm người trong Huy Hoàng đan lâu Đông Lâm thành còn sống.Một số người mất tích Cảnh Ngôn không tìm được, nhưng có lẽ còn sống, có lẽ họ rời khỏi Đông Lâm thành núp ở đâu đó.Cảnh Ngôn đi thẳng tới Lam Khúc quận thành.Hắn mất chút thời gian thanh lý Lam Khúc quận thành, cũng gặp Quận Vương Chu Thượng Vân.Chu Thượng Vân còn sống, tổng quản Mộ Liên Thiên cũng sống.Làm Cảnh Ngôn mừng là hai nha đầu Cảnh Tử Kỳ, Mộ Vân Phỉ ở trong Quận Vương phủ.Chu Thượng Vân thấy Cảnh Ngôn thì kích động suýt rớt nước mắt.- Quận Vương, Bạch Tuyết đâu?Thần niệm của Cảnh Ngôn tra xét nguyên Lam Khúc quận thành nhưng không thấy bóng dáng của Bạch Tuyết.Chu Thượng Vân lắc đầu.Chu Thượng Vân nói cho Cảnh Ngôn biết Bạch Tuyết đã trở về một lần, nhưng ở vài ngày rồi đi. Bạch Tuyết muốn ra ngoài du lịch.Mãi đến hơn một tháng trước cả đại lục hỗn loạn, Bạch Tuyết không lộ mặt.Tức là Chu Thượng Vân không biết Bạch Tuyết bây giờ ra sao, có gặp nguy hiểm gì không.Cảnh Ngôn được Chu Thượng Vân cho biết Thánh Chủ Thiên Nguyên đại lục Thân Sùng đã chết trận.Thân Sùng vốn có cơ hội sống, miễn thần phục Âu Dương Lâm. Nhưng Thân Sùng không khuất phục, chết trận trong Thánh thành. Thánh địa bị công chiếm, thánh khí Thánh Cung sao cản nổi Nửa Bước Hư Thần như Âu Dương Lâm?Cảnh Ngôn đưa đám người Chu Thượng Vân vào Càn Khôn tiểu thế giới, hắn lấy tinh thạch truyền tin của Đoạn Âm ra.Âu Dương Lâm chắc còn ở Thiên Nguyên đại lục nhưng không biết đi đâu.Sở Liên Tinh, Cao Phượng đều bị Âu Dương Lâm mang đi, đối với Cảnh Ngôn thì việc gấp nhất là cứu hai người ra từ tay Âu Dương Lâm.Cảnh Ngôn đưa tin cho Âu Dương Lâm.Thánh thành, thánh địa.Trong Thánh Điện, tiếng cười của Âu Dương Lâm vang vọng khắp đại điện:- Ha ha ha! Cảm giác làm Thánh Chủ không tệ!Lúc này nhiều điện chủ Thánh Điện đều quỳ trước mặt Âu Dương Lâm.Âu Dương Lâm giết Thân Sùng rồi tự phong Thánh Chủ, bá chiếm Thánh Cung.Thánh Điện vốn có mười vị điện chủ, trừ Cảnh Ngôn ra còn chín điện chủ. Trong chín điện chủ có ba người đã chết, sáu người còn lại bị Âu Dương Lâm uy bức phải cúi đầu khom lưng hòng giữ mạng sống. Hết chương 947.



Bạn cần đăng nhập để bình luận