Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 340. Cảnh Ngôn Ngây Người



Chương 340. Cảnh Ngôn Ngây Người



Nghe Băng Nhược nói, Cảnh Ngôn biến sắc mặt.Phương Nhược Vũ muốn gặp hắn?Bất giác tim Cảnh Ngôn đập nhanh.Lúc ở Đông Lâm thành, Cảnh Ngôn bị sát thủ Ám Dạ truy sát, là Phương Nhược Vũ ra tay cứu hắn. Không lâu về trước hắn đối diện Hình Pháp Điện của học viện hại, Phương Nhược Vũ ra mặt nhúng tay vào, thậm chí giết Mộc Tê trước mắt công chúng.Nhưng Cảnh Ngôn không thể quên ánh mắt Phương Nhược Vũ lạnh băng nhìn mình. Nói nữ nhân này nhiệt tình với hắn thì Cảnh Ngôn tuyệt đối không tin. Nếu không phải Phương Nhược Vũ cứu hắn hai lần, Cảnh Ngôn sẽ cho rằng nàng hận hắn thấu xương.Bây giờ sứ giả Băng Nhược đến nói cho Cảnh Ngôn biết Phương Nhược Vũ muốn gặp hắn, tất nhiên căng thẳng thần kinh.Cảnh Ngôn bản năng hỏi: - Sứ giả Băng Nhược, tại sao phó chưởng viện Phương Nhược Vũ muốn gặp ta?Băng Nhược lắc đầu xin lỗi:- Cái đó . . . ta không quá rõ ràng, phó chưởng viện đại nhân dặn ta kêu ngươi đi gặp nàng, cụ thể có chuyện gì thì nàng không nói với ta.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - À, ta biết rồi, ta đi gặp phó chưởng viện đại nhân ngay.Nói chung hắn phải đi gặp Phương Nhược Vũ. Cảnh Ngôn đoán Phương Nhược Vũ không có ác ý, hắn do dự chủ yếu vì hơi sợ nàng, cảm giác đó rất khó nói rõ.Băng Nhược cười nói: - Cảnh Ngôn, vậy ta đi trước một bước! Dứt lời Băng Nhược rời đi.Thái độ của Băng Nhược rất khách sáo với Cảnh Ngôn, không phải vì hắn có quan hệ gì với Phương Nhược Vũ, chủ yếu do bản thân hắn đủ mạnh. Băng Nhược tận mắt thấy Cảnh Ngôn chém giết võ giả Đạo Linh cảnh Tiền Trấn, y sẽ không vì hắn chưa bước vào Đạo Linh cảnh mà coi thường.Cảnh Ngôn đứng lặng trên bình đài một lúc rồi rời khỏi Trương Mẫn phong, đi nhanh tới ngọn núi nơi Phương Nhược Vũ cư ngụ.Cảnh Ngôn mất chút thời gian đến đỉnh ngọn núi này, từ xa đã thấy Phương Nhược Vũ mặc váy dài màu trắng.Phương Nhược Vũ đang ngồi xếp bằng tại chỗ, mắt khép hờ. Nàng tựa như tiên nữ trong tranh, làm người ta tự biết xấu hổ.Cảnh Ngôn trông thấy Phương Nhược Vũ liền dừng bước, không tiện phát ra tiếng động, lớn tiếng, hắn yên lặng đứng chờ.Thời gian dần trôi.Cảnh Ngôn đợi mấy canh giờ, hắn sốt ruột, vài lần môi mấp máy rồi mím lại. Cảnh Ngôn nghĩ lỡ như Phương Nhược Vũ đang tu luyện, hắn ra tiếng ảnh hưởng có khi nào nàng tức giận đập hắn thành bãi máu giống sát thủ kim bài Ám Dạ, trưởng lão Đạo Nhất học viện Mộc Tê không?Đang lúc Cảnh Ngôn suy nghĩ có nên ngồi khoanh chân tu luyện tại đây thì bên tai nghe tiếng kêu:- Đến rồi?Cảnh Ngôn ngước đầu lên, thấy Phương Nhược Vũ đã mở mắt ra nhìn mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng, giọng nói như phát ra từ đáy núi băng.Cảnh Ngôn căng cứng người, hơi khom lưng:- Đúng vậy! Cảnh Ngôn cảm thấy Phương Nhược Vũ đã sớm biết hắn đến, từ lúc hắn leo lên ngọn núi này nàng liền biết.Phương Nhược Vũ nhìn áng mây phía chân trời, chợt nói một câu:- Ta sắp rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, về sau hãy tự chăm sóc mình.Cảnh Ngôn cau mày, hắn không hiểu ý Phương Nhược Vũ.Cái gì gọi là ta sắp rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, về sau hãy tự chăm sóc mình? Là sao?Từ mặt chữ thì câu nói này đơn giản dễ hiểu, nhưng Cảnh Ngôn không rõ, hắn chắc chắn mình không liên quan gì với Phương Nhược Vũ, nàng nói câu đó nghe như luôn ở bên cạnh hắn.Phương Nhược Vũ tiếp tục bảo: - Ta đã điều tra tổ chức Ám Dạ, vì thời gian gấp gáp nên ta chưa xác định vị trí cụ thể của nó, nhưng ta đã khoanh vùng tổng bộ nằm ở địa vực Phỉ Thúy thành. Ta vốn định trừ bỏ tổ chức này nhưng bây giờ không kịp thời gian.Cảnh Ngôn nghe câu này xoe tròn mắt.Phương Nhược Vũ luôn điều tra tổ chức Ám Dạ?Tổ chức Ám Dạ vô cùng bí ẩn, hiếm ai biết tổng bộ nằm ở nơi nào. Trừ một số thế lực mạng lưới quan hệ cực kỳ khổng lồ, người bình thường khó trực tiếp liên lạc Ám Dạ.Cảnh Ngôn luôn cảm thấy trong Đông Lâm thành bị sát thủ Ám Dạ truy sát, Phương Nhược Vũ xuất hiện không phải trùng hợp. Hiện Cảnh Ngôn khẳng định Phương Nhược Vũ đúng là không phải tình cờ có mặt ở đó. Phương Nhược Vũ còn tự mình điều tra tổ chức Ám Dạ, lấy được tiến triển lớn, biết tổ chức Ám Dạ nằm ở địa vực Phỉ Thúy thành. Cảnh Ngôn biết nơi đó, là thành phố lớn trong địa vực Lam Khúc quận thành, tuy không bằng Lam Khúc quận thành nhưng lớn hơn thành phố nhỏ Đông Lâm thành nhiều.Cảnh Ngôn không kiềm được hỏi: - Hình như phó chưởng viện rất hiểu rõ về ta?Nghe lời Phương Nhược Vũ nói Cảnh Ngôn cho rằng nàng luôn ở cạnh hắn, nhưng hắn chưa từng biết, không có ý thức đó.Phương Nhược Vũ gật đầu thừa nhận:- Đúng, từ khi ngươi còn bé đến bây giờ, mười mấy năm qua ta luôn ở bên cạnh chú ý ngươi.Cảnh Ngôn há hốc mồm khó tin nhìn Phương Nhược Vũ.Phương Nhược Vũ nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: - Ngươi lần đầu tiên thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên, tham gia Thần Phong học viện. Rớt cảnh giới, bị Thần Phong học viện đuổi đi, giải mở phong ấn Càn Khôn Giới, cảnh giới tăng vùn vụt. Ngươi đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm, đi Đoan Dương thành vân vân. Ta biết hết những chuyện này.Cảnh Ngôn nín thở, đầu óc ù vang, hắn biết Phương Nhược Vũ nói thật.Rất khó tưởng tượng.Cảnh Ngôn luôn cho rằng Càn Khôn Giới là bí mật lớn nhất của hắn, trừ hắn và Thiên Thủy ra không có ai biết hắn giải mở phong ấn Càn Khôn Giới. Nhưng bây giờ Cảnh Ngôn bị hù sợ.Phương Nhược Vũ biết luôn hắn giải mở phong ấn, còn có chuyện gì của hắn mà nàng không biết?Dường như qua thật lâu sau Cảnh Ngôn thở hắt ra, sắc mặt khó xem nhìn Phương Nhược Vũ, trầm giọng hỏi: - Người rốt cuộc là ai?Nếu ai biết bên cạnh mình có một người xa lạ vẫn luôn chú ý đến mình, e rằng khó mà bình tĩnh chấp nhận.Phương Nhược Vũ lắc đầu nói: - Cảnh Ngôn, bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết thân phận của ta, sau này nếu ngươi đủ mạnh tự nhiên sẽ biết.Phương Nhược Vũ rất thẳng thắn, cái gì nói được thì nàng sẽ nói thẳng ra, cái gì không thể nói nàng sẽ bảo với Cảnh Ngôn là không thể nói. Hết chương 340.



Bạn cần đăng nhập để bình luận