Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 301. Ô Miệt



Chương 301. Ô Miệt



Lữ Vân là đan sư nhất giai của Hiệp Hội Đan Sư.Về luyện đan có nhiều đan sư nhị giai, tam giai trong Hiệp Hội Đan Sư năng lực cao hơn Lữ Vân. Nhưng về phối dược Lữ Vân có điểm đặc biệt, nhiều đan sư nhị giai, tam giai không bằng gã. Điều này khiến Lữ Vân có địa vị khá đặc biệt trong Hiệp Hội Đan Sư, gã có uy vọng rất cao trong đám dược tề sư.Lữ Vân đang gật gù hưởng thụ bốn phía tâng bốc, chợt con ngươi co rút:- A? Lữ Vân thấy Cảnh Ngôn!Lữ Vân không quen Cảnh Ngôn, chưa gặp hắn bao giờ.Trong Hiệp Hội Đan Sư không có nhiều đan sư, dược tề sư, mọi người ở cùng một chỗ ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, nên dù không quen cũng biết mặt, ít nhất có ấn tượng.Lữ Vân chưa gặp qua Cảnh Ngôn, hắn rất lạ mặt.Lữ Vân nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, mặt đen thui:- Ngươi là ai?Dược tề sư khác ánh mắt lạnh lùng nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.- Tiểu tử này ai?- Không biết, chưa từng gặp.Đám dược tề sư xì xầm nhỏ to, biểu tình hằn học trừng Cảnh Ngôn.Nếu lúc bình thường bọn họ gặp người lạ sẽ không để bụng, nhưng hôm nay trong đại sảnh không giống bình thường. Lữ Vân công khai phối chế dược tề, người lạ xuất hiện ở đây có ý gì?Cảnh Ngôn cau mày, đầu óc xoay chuyển, hắn mỉm cười nói: - Là đan sư Tiêu Minh kêu ta tới nơi này chờ.Cảnh Ngôn nghĩ hắn có lẽ bị hiểu lầm.Lữ Vân nghe Cảnh Ngôn giải thích chẳng những không thông cảm ngược lại mặt càng âm trầm hơn:- Ngươi không phải người trong Hiệp Hội Đan Sư?Cảnh Ngôn bình tĩnh nói: - Bây giờ không phải nhưng sau ngày hôm nay ta là người Hiệp Hội Đan Sư.Lữ Vân rít the thé:- Tiểu tử, ngươi học trộm ta phối dược phải không?Cảnh Ngôn nhíu mày nói: - Không, là đan sư Tiêu Minh kêu ta đến đây chờ khảo hạch, vị hộ vệ này có thể chứng minh giúp ta!Đan sư Lữ Vân hình như không dễ nói chuyện.Hộ vệ giải thích giùm:- Đúng là đan sư Tiêu Minh kêu ta mang hắn lại đây chờ.Lữ Vân trầm giọng quát:- Tiểu tử, ta không cần biết ngươi và đan sư Tiêu Minh có quan hệ gì, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích! Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn khai thật, nếu không dù là đan sư Tiêu Minh cũng không bảo vệ ngươi được!Dược tề sư xung quanh lên tiếng trách mắng Cảnh Ngôn:- Đúng rồi, thật kỳ cục! Tuổi còn trẻ không đi đường ngay, tương lai cũng chẳng làm nên trò trống gì!- Hừ! Dù muốn tăng năng lực phối dược cũng nên đạp từng bước chân đi, muốn dùng thủ đoạn tồi tệ này trở thành dược tề sư cao cấp là nằm mơ!- Hiệp Hội Đan Sư chúng ta không nên cho người như vậy khảo hạch!Bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn ở đây là muốn học trộm cách phối chế dược tề của đan sư Lữ Vân. Các dược tề sư rất tức giận, bọn họ cho rằng quan sát học tập cách Lữ Vân phối chế dược tề là đặc quyền của dược tề sư trong Hiệp Hội Đan Sư. Giờ người ngoài hưởng thụ đặc quyền của họ khiến họ cực kỳ bất mãn.Sắc mặt Cảnh Ngôn đen thui, lạnh lùng nói: - Đan sư Lữ Vân đúng không? Ta không muốn tranh luận với ngươi, chờ đan sư Tiêu Minh đến sẽ biết sự thật.Trình độ phối dược của Cảnh Ngôn cao biết bao, phó hội trưởng Lưu Văn còn phải kinh thán. Cảnh Ngôn phối chế dược tề cấp thấp hiệu quả bằng dược tề trung cấp bình thường, thậm chí cao hơn chút, hắn mà thèm học trộm Lữ Vân phối chế dược tề?Thật là buồn cười!Cảnh Ngôn lười nói nhiều với những người này.Lữ Vân quát:- Ha ha . . . Nhãi ranh, ngươi nghĩ quen biết với đan sư Tiêu Minh thì ta không làm gì được ngươi? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi xem ta phối chế dược tề không?Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Thấy, trình độ phối chế dược tề của ngươi đúng là không tệ.Cảnh Ngôn đúng là thấy Lữ Vân phối dược, biết gã phối chế loại dược tề nào, đó là dược tề đỉnh cấp.Lữ Vân cười phá lên, biểu tình khoa trương:- Ha ha ha! Trình độ phối dược của ta không tệ? Láo quá! Ta được mở rộng tầm mắt rồi, ý ngươi là ta phối chế dược tề không tệ? Tiểu tử, trong đầu ngươi nghĩ gì? Hay ngươi muốn nói ngươi phối dược cao hơn ta? Nực cười!Những người khác xì cười.Cảnh Ngôn nói hắn đứng đây chờ khảo hạch tham gia vào Hiệp Hội Đan Sư, đa số người không nghi ngờ gì điều này. Nhưng tuổi như Cảnh Ngôn dù đậu vào Hiệp Hội Đan Sư thì trăm phần trăm là dược tề sư, cùng lắm là một dược tề sư hơi có tiền đồ.Giờ Cảnh Ngôn nói trình độ phối dược của Lữ Vân tàm tạm, đúng là rất buồn cười. Nếu nhân vật cao tầng Hiệp Hội Đan Sư nói lời như vậy Lữ Vân còn thấy vinh hạnh, nhưng người nói là dược tề sư trẻ gần hai mươi tuổi thì nghe rất chói tai.Lữ Vân tức giận quát: - Tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội! Lữ Vân này không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, nếu vừa rồi ngươi thành thật thừa nhận, nói một tiếng xin lỗi thì bỏ qua chuyện này cũng được. Nhưng ngươi không quý trọng cơ hội còn nhục nhã ta, ta chống mắt xem đan sư Tiêu Minh có thể nói cái gì! Hừ, dù đan sư Tiêu Minh che chở ngươi thì ta phải cho ngươi nhận trừng phạt ngươi nên được!Lữ Vân hít sâu đè nén lửa giận, gã không định tha cho Cảnh Ngôn.Lữ Vân trầm giọng nói: - Ngươi muốn tham gia Hiệp Hội Đan Sư? Nằm mơ đi! Ta chẳng những không cho ngươi vào Hiệp Hội Đan Sư, còn khiến ngươi vĩnh viễn không thể đi học trộm phối dược nữa! Ngươi sẽ nhớ kỹ ngày này!Cảnh Ngôn nổi giận:- Lữ Vân, ngươi đừng quá tự cho là đúng! Năng lực phối dược của ngươi không tệ nhưng vẻn vẹn tạm được, ta không cần học trộm phối chế dược tề của ngươi!Cảnh Ngôn đã giải thích nhiều lần là hắn không học trộm nhưng Lữ Vân không nghe vào tai, khăng khăng nói hắn học trộm, còn buông lời uy hiếp.Cảnh Ngôn không phải người sợ rắc rối, hắn là đan sư nhị giai, Lữ Vân chỉ là đan sư nhất giai mà dám ô miệt, uy hiếp đan sư nhị giai, hắn không nổi sùng tại chỗ là đã rất kiềm chế rồi.Lữ Vân cứ dây dưa không nhả, gã xem Cảnh Ngôn là cái gì? Lữ Vân giục ngựa cũng không đuổi kịp trình độ phối dược của Cảnh Ngôn. Hết chương 301.



Bạn cần đăng nhập để bình luận