Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 410. Muội Muội Của Trương Mẫn



Chương 410. Muội Muội Của Trương Mẫn



- Cảnh Ngôn tiểu hữu khỏe, ta là tộc trưởng Trương gia Hạo Phong thành, Trương Nhất Binh, mấy vị bên cạnh ta đều là trưởng lão Trương gia.Thái độ của Trương Nhất Binh hơi khách sáo, không vì Cảnh Ngôn trẻ tuổi mà lộ vẻ coi thường.Người Trương gia rất xem trọng Cảnh Ngôn đến từ Đạo Nhất học viện, nếu không Trương Nhất Binh đã chẳng mang theo nhiều trưởng lão đến gặp hắn.Tộc trưởng, các trưởng lão đều là tu vi cảnh giới Tiên Thiên, địa vị khá cao trong Hạo Phong thành.Trương Nhất Binh giới thiệu nhóm người mình xong mời Cảnh Ngôn ngồi:- Mời ngồi, Cảnh Ngôn tiểu hữu.Tất cả ngồi xuống.Trương Nhất Binh hỏi thẳng:- Không biết Cảnh Ngôn tiểu hữu từ Lam Khúc quận thành đến Hạo Phong thành tìm Trương gia ta có chuyện gì không?Cảnh Ngôn nghe vậy hơi trầm ngâm, châm chước một lúc mới mở miệng hỏi: - Trương tộc trưởng, Trương gia có một thành viên nữ tên Trương Mẫn học ở Đạo Nhất học viện đúng không?Tuy Cảnh Ngôn đã xem tin tức cá nhân của Trương Mẫn trong Đạo Nhất học viện nhưng vẫn muốn xác nhận lại.Trương Nhất Binh gật đầu nói: - Trương Mẫn? Đúng vậy, Trương Mẫn là nữ nhi của cửu trưởng lão Trương gia ta, năm năm trước vào Đạo Nhất học viện.Trương Nhất Binh nhìn Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn cũng là đệ tử Đạo Nhất học viện, hắn nhắc tới Trương Mẫn tất nhiên quen biết nàng. Hai người cùng là đệ tử Đạo Nhất học viện, biết nhau là chuyện thường.Biểu tình Cảnh Ngôn nặng nề đứng dậy, lấy quan tài đá ra khỏi tu di giới chỉ:- Vậy ta đến đúng chỗ rồi.Thấy Cảnh Ngôn lấy quan tài ra, đám người Trương Nhất Binh biến sắc mặt, ánh mắt tức giận trừng Cảnh Ngôn.Tới cửa đưa quan tài, trò này không vui.Cảnh Ngôn vội giải thích rằng: - Trương tộc trưởng, các vị đừng hiểu lầm! Sư tỷ Trương Mẫn đã qua đời, đang nằm trong quan tài đá này.Nghe Cảnh Ngôn nói đám người Trương Nhất Binh lại biến sắc mặt, bọn họ không biết Trương Mẫn đã chết.Lam Khúc quận thành cách Hạo Phong thành rất xa, tuy trong Lam Khúc quận thành có người Trương gia làm ít việc nhưng người bình thường không thể vào Đạo Nhất học viện. Bởi vậy đến nay người Trương gia không biết tin Trương Mẫn chết rồi.Võ giả như Trương Mẫn đi vào Đạo Nhất học viện ba năm năm không về thăm gia tộc là rất bình thường.Ví dụ như Cảnh Ngôn, hắn vào Đạo Nhất học viện hơn một năm mới lần đầu tiên trở về Đông Lâm thành, còn là vì hắn được tin Cảnh gia và Triệu gia đại chiến. Cảnh Tử Kỳ tham gia Hồng Liên học viện cũng thật lâu không về Cảnh gia.Trương Nhất Binh tiến lên mở nắp quan tài đá ra, thấy xác Trương Mẫn nằm bên trong, người Trương Nhất Binh khẽ run.Trương Mẫn tham gia Đạo Nhất học viện là thiên tài rất ghê gớm đối với gia tộc như Trương gia, nay nàng chết!Cảm xúc tức giận tích tục trong ngực Trương Nhất Binh.Mấy trưởng lão Trương gia tiến lên nhìn Trương Mẫn trong quan tài đá, mỗi người lộ vẻ mặt căm hờn.Cảnh Ngôn không biết nên nói điều gì an ủi người Trương gia.Một trưởng lão Trương gia trầm giọng hỏi: - Cảnh Ngôn, Trương Mẫn chết như thế nào?Cảnh Ngôn cố gắng dùng lời lẽ đơn giản kể lại toàn sự kiện:- Sư tỷ Trương Mẫn bị một đệ tử tên Tiền Trấn trong Đạo Nhất học viện giết, chuyện này liên quan đôi chút đến ta. Tiền Trấn có một đệ đệ tên Tiền Ba, Tiền Ba này làm xằng làm bậy ở ngoại viện Đạo Nhất học viện, hoành hành bá đạo. Tiền Ba thấy ta là người mới vào Đạo Nhất học viện muốn trấn lột điểm học viện, ta từ chối không đưa hắn muốn giết ta, nhưng thực lực không bằng ta, cuối cùng bị ta giết. Ca ca của Tiền Ba, Tiền Trấn tức giận vì cái chết của đệ đệ, muốn tìm ta báo thù. Trùng hợp lúc ấy ta không có trong Đạo Nhất học viện nên Tiền Trấn lấy sư tỷ Trương Mẫn trút giận.Cảnh Ngôn hy vọng kể rõ sự thật cho người Trương gia, hắn không muốn lừa gạt bọn họ.Còn về bọn họ có ghi hận hắn hay không thì Cảnh Ngôn không rảnh nghĩ nhiều.Ánh mắt trưởng lão sắc bén lườm Cảnh Ngôn:- Nói vậy Trương Mẫn chết là do ngươi?Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Đúng là có liên quan với ta. Sau khi biết chuyện này ta đã giết Tiền Trấn, xem như báo thù cho sư tỷ Trương Mẫn.Trưởng lão tức giận gầm lên:- Hừ! Người đã chết thì báo thù có ích gì?Trương Nhất Binh lườm trưởng lão quát vào mặt Cảnh Ngôn:- Tam trưởng lão! Trương Mẫn đã chết, người chết không thể sống lại! Cảnh Ngôn tiểu hữu ở xa tới là khách, hắn đưa di thể Trương Mẫn trở lại, còn báo thù cho Trương Mẫn, nói ra thì chúng ta còn phải cảm tạ Cảnh Ngôn tiểu hữu.Trương Nhất Binh là người phân rõ đúng sai.Tam trưởng lão hừ lạnh nhưng không cãi lại, người biết lý lẽ dù rất tức giận cũng hiểu rằng nếu Cảnh Ngôn nói thật thì cái chết của Trương Mẫn không thể đổ lỗi cho hắn.Cảnh Ngôn chân thành nói: - Trương tộc trưởng, ta rất có lỗi với chuyện này, nhưng sự việc không cách nào cứu lại, ta hối hận khi đó mình không có trong Đạo Nhất học viện. Ta biết bây giờ có nói nhiều thế nào cũng không thể bù đắp được gì.Trương Nhất Binh phất tay nói: - Cảnh Ngôn tiểu hữu, Trương Mẫn không phải ngươi giết, Trương gia chúng ta không thể trách tiểu hữu.Trương Nhất Binh quát to hướng bên ngoài:- Người đâu!Một hộ vệ chạy nhanh đến.Trương Nhất Binh ra lệnh: - Mang Cảnh Ngôn tiểu hữu đi nghỉ ngơi.Trương Nhất Binh nói với Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn tiểu hữu, ta và trưởng lão gia tộc lo việc hậu sự cho Trương Mẫn, tạm thời không thể tiếp đãi tiểu hữu, có gì sơ xuất xin thứ lỗi.Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Không sao.Trương Nhất Binh ngẫm nghĩ nói: - Ừm, nếu Cảnh Ngôn tiểu hữu muốn rời khỏi Hạo Phong thành trở về Lam Khúc quận thành có thể tùy thời đi. Trước khi Cảnh Ngôn tiểu hữu đi xin nói cho ta biết một tiếng, ngươi vạn dặm xa xôi đưa di thể Trương Mẫn về, Trương gia ta nên cho ngươi một ít thù lao.Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, nói: - Chờ xong xuôi hậu sự của sư tỷ Trương Mẫn rồi ta đi.Còn về thù lao mà Trương Nhất Binh nói tất nhiên Cảnh Ngôn sẽ không nhận, trong không khí này hắn không tiện giằng co qua lại về vấn đề này.Cảnh Ngôn đi theo hộ vệ đến phòng khách trong trạch viện Trương gia, tạm ở lại.Hộ vệ rời đi, trong phòng khách chỉ còn một mình Cảnh Ngôn, bốn phía tĩnh lặng.Cảnh Ngôn bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu.Hơn nửa canh giờ sau một người từ bên ngoài đi vào, đó là một thiếu nữ khoảng mười bốn, lăm tuổi, mặc váy dài màu xanh nhạt.Thiếu nữ gặp Cảnh Ngôn liền hỏi, mắt ngấn lệ, chân mày liễu hơi cau:- Ngươi là bằng hữu của tỷ tỷ ta, Cảnh Ngôn?- Ta là Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn nghe đối phương hỏi liền đoán thiếu nữ chắc là muội muội của Trương Mẫn, hơn nữa xem mặt mày nàng khá giống Trương Mẫn. Hết chương 410.



Bạn cần đăng nhập để bình luận