Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 602. Tức Giận



Chương 602. Tức Giận



Cùng với tiếng quát mắng là tiếng khóc lóc nức nở.Tiếng quát the thé không ngừng nghỉ:- Lão già kia sao đầu ngươi cứng vậy hả? Thiếu gia nhà ta vừa mắt tôn nữ của ngươi là phúc của nàng. Ngươi không hỏi thăm xem trong Đông Lâm thành bao nhiêu nữ nhân giành nhau muốn bước vào cửa Cảnh gia chúng ta?- Ôi chao, lão già chết tiệt, không buông tay phải không? Nếu muốn chết thật thì hôm nay gia gai chiều ý ngươi!Cảnh Ngôn ở bên ngoài càng nghe càng tức giận.Cái thứ khốn kiếp từ đâu chui ra dám giả mạo người Cảnh gia!Trước đó Cảnh Ngôn cảm thấy Cảnh gia sẽ có chút biến đổi nhưng hắn không tin có người trong gia tộc ban ngày ban mặt bắt buộc cướp dân nữ. Dù là Triệu gia lúc trước bị Cảnh Ngôn tiêu diệt cũng không công khai làm chuyện như vậy. Cảnh Ngôn không muốn tin chuyện xảy ra trong đám đông liên quan đến người Cảnh gia.Cảnh Ngôn nói với đám đông chắn trước mặt mình:- Các vị có thể tránh ra một chút không? Ta muốn nhìn xem bọn họ có phải là người Cảnh gia không.Nghe giọng Cảnh Ngôn, nhiều người quay đầu lại, một số ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn.Có người nhíu mày hỏi: - Ngươi là ai?Những người này không biết Cảnh Ngôn.Đông Lâm thành bây giờ to hơn mấy năm trước gấp vài lần, nhân khẩu tăng nhiều vô số lần, họ không biết mặt Cảnh Ngôn cũng là chuyện bình thường. Đừng nói bây giờ, Đông Lâm thành ngày xưa đa số người không thấy mặt Cảnh Ngôn, đương nhiên họ đều nghe tên hắn.Cảnh Ngôn không nói ra thân phận của mình:- Mới rồi ta nghe các người nói thiếu gia Cảnh gia gì đó đang cướp người, ta không quá tin được người Cảnh gia sẽ làm chuyện như vậy.Một người tốt bụng nhắc nhở Cảnh Ngôn:- Ha ha, xem ra ngươi rất có hảo cảm với Cảnh gia. Được rồi, ngươi vào xem liền biết. Nhưng ta nói cho ngươi biết bên trong đúng là người Cảnh gia, ngươi hãy cẩn thận chút đừng nói lung tung, nếu không chết thế nào cũng không biết.Cảnh Ngôn chắp tay:- Đa tạ.Đám đông tách ra một chút, khe hở không lớn nhưng đủ cho Cảnh Ngôn nhẹ nhàng chen vào.Vị trí chính giữa có mấy kẻ như du côn bao vây một già một trẻ.Lão nhân mặc áo vải xanh đầy mảnh vá, thiếu nữ đứng cạnh lão mặc váy màu xanh nhạt cũng có chút mảnh vá nhưng sạch sẽ.Như đám đông xì xầm, thiếu nữ khuôn mặt xinh xắn thanh tú, môi hồng răng trắng. Nhưng thiếu nữ chỉ khoảng mười hai, ba tuổi, dù dáng người phát dục tốt nhưng không thể qua mắt Cảnh Ngôn.Đôi mắt đục ngầu của lão nhân chảy nước mắt:- Cầu xin mấy vị đại nhân . . . cầu xin mấy vị tha cho tôn nữ của ta đi! Chúng . . . chúng ta chỉ vào thành bán chút da lông, bây giờ còn chưa bán được. Ta không bán nữa, ta mang tôn nữ ra khỏi thành ngay, sau này không vào thành nữa!Lão nhân quỳ dưới đất ôm chân một tên du côn, thiếu nữ bị tên du côn đầu trọc khác kiềm giữ. Thiếu nữ có vẻ sợ hãi chỉ biết khóc, cắn chặt môi trắng bệch, không nói một câu.Bên cạnh lão nhân đặt một cái bọc màu xám rất lớn, da thú màu sắc khác nhau lòi ra ngoài.Vùng ngoài Đông Lâm thành sinh hoạt rất nhiều thôn hộ, trong đó không thiếu thợ săn. Thợ săn bắt dã thú ăn thịt giữ lại da, tích góp lại cầm đi Đông Lâm thành bán đổi chút đồ dùng sinh hoạt.Cuộc sống của người thường đa số khó khăn đau khổ, không thể so sánh với võ giả.Trên thế giới này đa số là người thường, võ giả chỉ chiếm số ít, chưa đến mười phần trăm.Trong Đông Lâm thành có nhiều người thường sinh hoạt, nhưng trong thành phố tỷ lệ người thường và võ giả khá cao. Người thường có thể ở trong thành phố đa phần giàu có, người thường không có tiền chỉ có thể tụ tập ngoài tường thành.Cảnh Ngôn thấy nhiều dấu chân trên người lão nhân, rõ ràng trước đó lão bị ăn đá nhiều, khóe môi đọng vết máu. Nhưng vì lão nhân là thợ săn nên thân thể khỏe mạnh, nếu không bây giờ đã chết.Du côn bị ôm chân rút trường kiếm ra, vừa nói vừa định đâm lão nhân:- Lão già, xem ra ngươi thật sự chán sống! Lão tử nói với ngươi nửa ngày đến khô lưỡi mà ngươi còn chưa thông não! Được, giờ lão tử giết ngươi!Lúc này thiếu nữ mới kêu lên: - Gia gia!Ánh mắt thiếu nữ quyết tuyệt, sợ hãi đã biến mất.Cảnh Ngôn đã thấy rất nhiều ánh mắt này, hắn biết thiếu nữ quyết tâm chết.Khi một người không sợ chết thì nàng còn sợ cái gì? Có lẽ bây giờ điều nàng lo nhất là an nguy của gia gia mình.Du côn thật sự giơ cao trường kiếm đâm lão nhân:- Lão bất tử chết cho ta!Cảnh Ngôn tức giận quát: - Dừng tay!Cảnh Ngôn thật sự tức giận.Trong Huy Hoàng đan lâu nghe những gì Cảnh Sơn Cừ làm không khiến Cảnh Ngôn tức giận nhiều như vậy. Cảnh Ngôn chưa từng cho rằng mạng sống của võ giả cao quý hơn người bình thường.Thấy mấy tên du côn chẳng những cướp người giữa ban ngày còn muốn giết người, Cảnh Ngôn không tức giận sao được?Cảnh Ngôn thậm chí giận lây thành chủ Đông Lâm thành Cảnh Thiên Anh. Cảnh Thiên Anh là thành chủ Đông Lâm thành vậy mà mặc kệ những kẻ du côn này làm bậy, thành chủ như thế là không hợp cách, bất lực.Nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu hai ông cháu này ra, tìm Cảnh Thiên Anh thì tính sau.Bị Cảnh Ngôn quát, mấy du côn sửng sốt. Bọn họ không ngờ có người dám đứng ra chống đối mình, họ hoành hành trong Đông Lâm thành đã lâu chưa từng gặp kẻ nào lắm chuyện.Mấy du côn nhìn hướng Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn tiến lên vài bước nhìn ông cháu, cố nặn nụ cười hỏi: - Lão nhân gia có sao không?Du côn cầm trường kiếm người phát ra dao động năng lượng mờ nhạt, là võ giả cảnh giới hậu thiên:- Thằng khốn, ngươi biết chúng ta là ai không?Cảnh Ngôn biến sắc mặt nhìn chằm chằm du côn này, quát hỏi: - Ta hỏi các ngươi tại sao giả mạo người Cảnh gia làm chuyện ác?Du côn kiêu căng nói: - Giả mạo người Cảnh gia? Ha ha, thì ra ngươi chưa biết chúng ta là ai. Biết ngay mà, trong Đông Lâm thành có ai dám xen vào chuyện của Cảnh gia chúng ta. Nhãi ranh đánh bóng mắt chó của ngươi đi, nhìn kỹ cho lão tử, lão tử ta là người Cảnh gia, thiếu gia của lão tử là Cảnh Tây! Thằng nhãi nhà ngươi dám xen vào việc của người Cảnh gia thật là không biết sống chết, hôm nay ta giết luôn ngươi với lão già này! Hết chương 602.



Bạn cần đăng nhập để bình luận