Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 992. Xem Không Hiểu



Chương 992. Xem Không Hiểu



Củng La rất muốn đạp vào mặt Lê Nhạc, bộ mặt già này làm người ta ghét.Củng La hít sâu, nói: - Chẳng phải lúc trước ty trưởng Lê Nhạc cũng sai thuộc hạ đi chiêu nạp Cảnh Ngôn sao? Lòng dạ ty trưởng Lê Nhạc thoáng chút đi, không lẽ bị từ chối nên ghi hận trong lòng?Lê Nhạc trợn to mắt nói: - Ngươi . . .!Củng La nhìn hướng lôi đài:- Hơn nữa vòng thứ ba còn chưa đối chiến, ai biết người nào thắng người nào thua? Trì Mậu tuy có thực lực không tầm thường nhưng Cảnh Ngôn chưa chắc sẽ thua. Lùi một bước, ta đúng là xem trọng tiềm lực của Cảnh Ngôn, hắn chỉ cần thêm thời gian trưởng thành.Lê Nhạc đảo tròng mắt âm trầm lườm Củng La:- Ha ha.Có người đứng ra khuyên bảo:- Thôi thôi, hai vị ty trưởng cần gì nóng tính vậy?Ty trưởng khác cười tủm tỉm nói: - Đúng rồi, vòng thứ ba sắp bắt đầu đối chiến, lo tìm hạt giống nào tốt chiêu nạp vào.*** Giọng thái thượng trưởng lão Vịnh Minh trở nên sục sôi:- Đấu loại vào vòng thứ ba, đây là vòng cực kỳ then chốt cho các ngươi. Cố gắng lên! Cố gắng đánh bại đối thủ của các ngươi, dốc hết sức đối chiến ở lại lôi đài. Bây giờ bắt đầu đối chiến vòng thứ ba!Còi chiến đấu lại vang.Trì Mậu mặc áo trắng lạnh nhạt nói: - Ngươi tự mình đi ra lôi đài đi.Ngạo mạn trong mắt gã dần khuếch tán ra cả khuôn mặt, Trì Mậu vận chuyển thần lực, uy áp lấy gã làm khởi điểm đè ép hướng Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn mỉm cười hỏi: - Tại sao ta phải đi ra lôi đài?Giọng Trì Mậu sắc bén kèm theo lạnh lẽo:- A? Ngươi không biết ta là ai?Cảnh Ngôn kinh ngạc hỏi: - Ngươi là ai? Nổi tiếng lắm sao? Ta cần phải biết?Cảnh Ngôn không biết Trì Mậu là ai, cũng không muốn biết.Trì Mậu biến sắc mặt, mắt tràn ngập sát ý âm trầm.Trì Mậu trầm giọng quát:- Ta đếm ba tiếng, ngươi lăn ra khỏi lôi đài! Đừng để ta ra tay nếu không ngươi nhất định hối hận!Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Nói nhảm nhiều thật.Lòng Trì Mậu bốc cháy lửa giận, gã tấn công:- Ngươi tìm cái chết!Trì Mậu không đếm ba tiếng, gã phải cho tiểu tử to gan vũ nhục mình một bài học thật đau.Thánh khí trường kiếm nằm trong tay Trì Mậu, kiếm quang màu vàng phun ra nuốt vào. Trì Mậu khẽ quát, trường kiếm chém hướng Cảnh Ngôn, kiếm quang mạnh mẽ, uy năng càn quét.Cảnh Ngôn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm kiếm quang màu vàng, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên mơ hồ lóe tia sáng.Võ giả đẳng cấp Hư Thần nhị tinh còn xa mới đến trình độ làm Cảnh Ngôn cảm thấy uy hiếp.Dù lúc chưa đến Thần giới thì Cảnh Ngôn đã có năng lực đấu với Hư Thần nhị tinh, càng đừng nói bây giờ hắn là Hư Thần ngũ tinh.Khi kiếm quang màu vàng đến gần Cảnh Ngôn, hắn hơi lắc người né qua.Cảnh Ngôn không định một chiêu đánh bay Hư Thần nhị tinh ra lôi đài, vì có nhiều ánh mắt đang nhìn hắn. Tạm thời giấu thực lực có nhiều ích lợi cho vòng đấu sau. Hơn nữa Cảnh Ngôn hơi gai mắt võ giả áo trắng, cho đối phương chút hy vọng rồi bóp chết nó mới tốt.Trì Mậu chém nhát kiếm không trúng Cảnh Ngôn làm gã ngạc nhiên:- Né thoát? Tốc độ rất nhanh.Trì Mậu không tạm dừng, đường kiếm thứ hai đâm nhanh ra. Đường kiếm này mang theo lực lượng trói buộc cực mạnh, không gian đè ép có thể hạn chế tốc độ của đối thủ. Dưới nhát kiếm này đối thủ muốn tiếp tục né là điều không thể.Cảnh Ngôn không né đường kiếm thứ hai của Trì Mậu, hắn cũng lấy ra thánh khí trường kiếm, thân kiếm rung nhẹ bắn ra luồng kiếm quang.Bùm! Kiếm quang của hai người va chạm mạnh trong không gian.Trì Mậu lảo đảo thụt lùi một bước, sau đó gã tái mặt.- Sao có thể như vậy? Trì Mậu rất giật mình, từ giật mình thành hoảng loạn, vì gã cảm giác đợt công kích tiếp theo từ đối phương ập đến.- Tại sao tốc độ công kích mau đến thế?Trì Mậu bản năng vận dụng thần lực huơ trường kiếm ngăn cản.Đợt va chạm này làm Trì Mậu lại lùi vài bước.Trì Mậu không có nhiều thời gian suy nghĩ, công kích của Cảnh Ngôn từng kiếm nối một kiếm làm gã luống cuống. Trì Mậu cảm giác lực lượng của Cảnh Ngôn hình như không quá mạnh nhưng tốc độ công kích quá mau, gã chỉ có thể vội vàng ngăn cản.Kiếm quang không ngừng va chạm.Mỗi lần va chạm Trì Mậu lại lùi mấy bước.Trì Mậu không kịp súc lực, thầm nghĩ: - Chết tiệt, sao có thể như vậy?Nếu Trì Mậu súc lực sẽ bị kiếm quang của Cảnh Ngôn chém trúng, vậy là gã sẽ thua vòng đối chiến này.Dần dà Trì Mậu lùi đến mép lôi đài nhưng gã không nhận ra.Giọng Cảnh Ngôn vang bên tai Trì Mậu:- Ngươi thua.Trì Mậu nhìn nụ cười trên mặt Cảnh Ngôn:- Thua? Sao ta thua được?Trì Mậu bỗng đạp hụt, thân thể mất thăng bằng rớt lôi đài.Cơ thể võ giả rời khỏi lôi đài sẽ bị lực lượng đến từ Huyền Sát Thiên Địa bao bọc đưa ra Lạc Cửu Thần Cung.Cảnh Ngôn nhìn Trì Mậu biến mất ngoài lôi đài, rút về thánh khí trường kiếm, híp mắt nhếch mép.Một chỗ khác, nơi ty trưởng xem cuộc chiến.Ty trưởng Chân Ngôn Ti Đệ Nhất Cung Lê Nhạc trợn to mắt suýt lồi tròng.Lê Nhạc khẽ kêu:- Chuyện gì đây?Lê Nhạc xem không hiểu, tuy thấy tận mắt Trì Mậu bị Cảnh Ngôn đánh ra lôi đài nhưng lão không thể tin sự thật này.Trì Mậu gần đến đẳng cấp Hư Thần tam tinh tại sao bị đánh ra lôi đài? Còn là bị một dân bản xứ đánh.Chấp sự Chân Ngôn Ti nhìn Lê Nhạc, gục mặt xuống không dám hó hé tiếng nào.Không chỉ một mình Lê Nhạc hết hồn, ty trưởng các ti đa số thấy cảnh Trì Mậu bị đánh bại, bọn họ nhìn không hiểu.Quá trình chiến đấu rất đơn giản, Cảnh Ngôn và Trì Mậu không ngừng chạm kiếm, Trì Mậu liên tục lùi mãi đến khi ra lôi đài.Một ty trưởng không xem Cảnh Ngôn và Trì Mậu đối chiến, thấy biểu tình của nhóm Lê Nhạc thì kinh ngạc hỏi: - Các ngươi làm sao vậy?Một ty trưởng hít sâu, nói: - Trì Mậu thua, bị Cảnh Ngôn đánh bại.Ty trưởng không xem cuộc chiến hút không khí, hoảng sợ kêu lên: - Cái gì?!Một ty trưởng lắc đầu thổn thức nói: - Trì Mậu bị thua, thiên tài trên bảng Thiên Hoa mà thua dân bản xứ Cảnh Ngôn.Ty trưởng Thanh Mộc Ti Củng La mừng rỡ nhìn Cảnh Ngôn trên lôi đài. Hết chương 992.



Bạn cần đăng nhập để bình luận