Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 952. Giờ Chết Của Ngươi



Chương 952. Giờ Chết Của Ngươi



Rắn biển tùy ý vung đuôi một lần là làm sóng biển kinh người dâng cao. Trong phạm vi ngàn thước không có động vật biển thứ hai.Khi Cảnh Ngôn bay qua rắn biển rất nhanh thấy hắn, nó ngẩng cái đầu bự, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm. Từng đợt uy năng phô thiên cái địa lan tràn, dường như nó muốn tấn công Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Thần lực và thần hồn từ trên trời giáng xuống.Rắn biển khổng lồ run rẩy, trong con ngươi đỏ lóe tia kinh hoàng, sau đó nó ngoan ngoãn chìm đầu xuống nước, cứng đơ người lênh đênh trên mặt biển.Nó đang giả chết.Cảnh Ngôn bĩu môi, cười thầm trong bụng, hắn lắc đầu bay tiếp. Giết con rắn biển này sẽ được nhiều tài nguyên, ví dụ tinh huyết thần thú có giá trị cao. Nhưng ở trong biển khó giết con rắn biển, Cảnh Ngôn không muốn lãng phí thời gian.Cảnh Ngôn vận chuyển Thiên Không Chi Dực giây lát biến mất phía cuối trời.Cảnh Ngôn tìm kiếm Vô Cực Hải hơn mười ngày chợt nhận ra một dao động năng lượng, con ngươi co rút, hắn lắc người lao nhanh hướng nguồn dao động năng lượng.Trên một hòn đảo hoang.Một võ giả đẳng cấp Nửa Bước Hư Thần cung kính bẩm báo Chung tiên sinh:- Chủ nhân, trận pháp đã bài bố xong.Chung tiên sinh bày trận pháp trên đảo hoang này, chọn hòn đảo là có lý do. Vị trí đảo hoang này xem như ngay chính giữa thế giới hạ cấp, bày trận pháp ở đây chờ khi trật tự thế giới tan vỡ, lực lượng ngũ hành bộc phát là có thể góp nhặt được năng lượng nhiều nhất.Chung tiên sinh nhướng hai hàng chân mày, đứng dậy bước ra ngoài:- Vậy sao? Ta đi xem hiệu quả như thế nào.Nửa Bước Hư Thần lật đật theo sau.Khi Chung tiên sinh đến trước mặt đám võ giả Nửa Bước Hư Thần, Thánh Đạo cảnh, bọn họ vội hành lễ:- Chủ nhân!Chung tiên sinh gật đầu với mọi người, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua họ.Chung tiên sinh không nói chuyện, vụt giơ cao tay, thần lực trong người phát ra. Khoảnh khắc thần lực khuếch tán trên đảo hoang dung hợp với trận pháp, đại trận khởi động.Qua khoảng nửa tách trà Chung tiên sinh thu lại thần lực.Trận pháp vận chuyển không có vấn đề, điều cần làm bây giờ là chờ trật tự thế giới tan vỡ rồi khởi động trận pháp.Chung tiên sinh mở miệng nói: - Không sai, các ngươi khiến ta rất vừa lòng.Nghe Chung tiên sinh nói thế đám võ giả Nửa Bước Hư Thần, Thánh Đạo cảnh thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không ngủ không nghỉ bận rộn đến hôm nay, tâm thần mỏi mệt nhưng không dám chây lười. Họ đã được thấy thủ đoạn của Chung tiên sinh, trong mấy tháng qua có ba người trên đảo hoang chết vào tay y.Không ai dám có gì bất kính với Chung tiên sinh.Chung tiên sinh phất tay nói: - Được rồi, các ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày rồi đi Thiên Nguyên đại lục.Đám người vội cảm ơn:- Đa tạ chủ nhân! Một số người ngồi xếp bằng tại chỗ, đoạn thời gian này họ thật sự rất mệt mỏi, từng giây từng phút phải lên tinh thần một trăm hai mươi phần trăm. Dù có thần hồn Thánh Đạo cảnh cường đại cũng không chịu nổi.Chợt Chung tiên sinh đảo tròng mắt:- A? Chung tiên sinh cảm giác tình huống khác lạ, y có bày trận pháp báo động trước ở rìa đảo hoang, giờ trận pháp bị xúc động.Chung tiên sinh chợt biến mất.- Chủ nhân đi đâu vậy?- Không biết. - Chúng ta có nên đi theo xem? Lỡ chủ nhân có gì cần chúng ta hỗ trợ mà chúng ta không đến kịp lúc, chủ nhân mà tức giận thì . . . - Có lý, thôi đi qua xem.Đám đông võ giả đẳng cấp Thánh Đạo cảnh, Nửa Bước Hư Thần vội vã chạy ra. Tính cách của Chung tiên sinh rất táo bạo, buồn vui thất tường, bọn họ treo tim treo gan thận trọng. Dù Chung tiên sinh không kêu họ đi cùng nhưng họ không dám thả lỏng chểnh mãng, sơ sẩy một cái là mất mạng nhỏ.Người đụng chạm trận pháp báo động trước đương nhiên là Cảnh Ngôn.Mới rồi Chung tiên sinh trắc nghiệm trận pháp vận chuyển khiến Cảnh Ngôn cảm nhận dao động năng lượng kỳ lạ trong không gian, hắn liền chạy tới đây. Nếu không phải Cảnh Ngôn trắc nghiệm trận pháp gây ra dao động năng lượng thì Cảnh Ngôn khó tìm tung tích của y trong Vô Cực Hải mênh mông.Chung tiên sinh nhanh chóng thấy Cảnh Ngôn lao tới gần.Cảnh Ngôn cũng thấy bóng dáng Chung tiên sinh.Chung tiên sinh khá bất ngờ:- Cảnh Ngôn?Chung tiên sinh không ngờ Cảnh Ngôn sẽ đến Vô Cực Hải, tiểu tử này đến tìm chết sao?Chung tiên sinh cho rằng Cảnh Ngôn nên yên phận trốn đi, thực lực của hắn cũng khá, thậm chí sánh bằng Thần Long, nhưng kém xa y.Từ lúc chia tay ở nơi Pháp Tổ hiện thế đến nay mới qua vài tháng. Thời gian ngắn như vậy không lẽ Cảnh Ngôn lại tiến bộ? Nhưng dù hắn tiến bộ cũng chẳng sao, lúc trước hắn chỉ là Thánh Đạo tam cảnh, có bước vào đẳng cấp Nửa Bước Hư Thần cũng không thể đánh lại y.Thấy Cảnh Ngôn làm Chung tiên sinh ngạc nhiên sau đó cười lạnh. Hành vi của Cảnh Ngôn là tự sát, nếu hắn yên phận ở Thiên Nguyên đại lục hoặc núp đi đâu đó còn có thể sống tạm một đoạn thời gian, hắn cố tình đến Vô Cực Hải, còn xông tới trước mặt y.Mắt Chung tiên sinh lấp lóe tia sáng âm trầm lạnh lùng nói: - Cảnh Ngôn, ngươi thật là tìm đường chết! Ngươi nghĩ cầm Càn Khôn Giới chết tiệt kia thì ta không làm gì ngươi được sao?Trên đảo hoang có nhiều võ giả Thánh Đạo, Nửa Bước Hư Thần, bản thân Chung tiên sinh vì một số nguyên nhân đặc biệt không thể tra xét Càn Khôn Giới. Nhưng những võ giả Thánh Đạo cảnh, Nửa Bước Hư Thần dùng thần niệm không khó tìm được Càn Khôn Giới.Nên lần này Cảnh Ngôn chết chắc, dù hắn trốn vào Càn Khôn Giới cũng chỉ có đường chết.Cảnh Ngôn nhìn Chung tiên sinh chằm chằm:- Chung tiên sinh!Đám võ giả Thánh Đạo, Nửa Bước Hư Thần đã đến sau lưng Chung tiên sinh. Họ nghe đối thoại giữa Cảnh Ngôn và Chung tiên sinh, lòng máy động. Dù chưa gặp Cảnh Ngôn nhưng họ có nghe tên hắn, biết hắn là ai, thân phận gì.Họ biết rõ Chung tiên sinh luôn tìm kiếm Cảnh Ngôn, không ngờ hắn chui đầu vô lưới chạy tới đây.Cảnh Ngôn lấy ra thần khí Hồng Hà kiếm:- Hôm nay là giờ chết của ngươi!Chung tiên sinh cười to bảo: - Ha ha ha! Giờ chết của ta? Cảnh Ngôn, ngươi đang nghĩ cái gì? Mấy tháng trước ngươi không đỡ nổi một chiêu của ta, trong vài tháng ngắn ngủi ngươi đã có tự tin đấu với ta? Hết chương 952.



Bạn cần đăng nhập để bình luận