Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 979. Sài Dương Muốn Khóc



Chương 979. Sài Dương Muốn Khóc



Manh Sơn Ngũ Hổ không nghe lệnh Sài Dương chờ ở ngoài khe hở vách núi, họ đi thẳng tới ngọn núi tu luyện bị Sài Dương chiếm.- Thoải mái! - Nơi này không tệ, nếu có thể tu luyện ở đây mấy trăm năm thì tuyệt.- Tốt thật, chỉ kém hơn Manh Sơn của huynh đệ chúng ta chút thôi.Năm người vây quanh nhau ngồi xếp bằng, hớn hở tám chuyện.Nói ngọn núi tu luyện này kém hơn Manh Sơn của họ một chút hoàn toàn là bậy bạ. Manh Sơn là núi sâu rừng thẳm, nếu không thì tu vi Hư Thần nhất tinh cỡ như họ sao có thể xưng bá? Còn làm ra tên tuổi Manh Sơn Ngũ Hổ. Manh Sơn Ngũ Hổ thật sự xưng vương xưng bá trong manh Sơn, đám Thánh Đạo cảnh, số ít Nửa Bước Hư Thần không đánh lại năm người.Lão Đại lườm Lão Ngũ, tát một cái vào gáy:- Lão Ngũ, ngươi toàn giỏi nói bậy bạ, chỗ rách nát này sao có thể so sánh Manh Sơn của huynh đệ chúng ta?Lão Ngũ đổi ngay bộ mặt nghiêm túc nói: - Đại ca dạy chí phải, tuy nơi này không tệ nhưng kém xa Manh Sơn của chúng ta.Lão Đại chợt trợn to mắt quát mắng:- Câm mồm hết đi, mau tu luyện. Lão tử vì vào Lạc Cửu Thần Cung tốn công sức nhiều vậy, không hút nhiều chút linh khí sao được?Năm người này tuy hơi quái đản nhưng thiên phú tu luyện không thấp, nếu không đã chẳng thể cùng nhau thăng cấp Hư Thần.Trong Thần giới chỉ số ít võ giả vào đến đẳng cấp Hư Thần, chẳng qua số lượng võ giả quá lớn, chỉ riêng Lưu Ly Thần Vực đã nhiều không đếm xuể. Bởi vậy mới thấy võ giả đẳng cấp Hư Thần nhiều đầy đường.Manh Sơn Ngũ Hổ tập trung tinh thần nhắm mắt hấp thu linh khí, cảm ngộ pháp tắc, tu luyện.Nhưng họ không thể yên tâm tu luyện bao lâu, họ không biết có một người đang lao nhanh hướng ngọn núi này.Một bóng người nôn nóng lao nhanh hướng ngọn núi Manh Sơn Ngũ Hổ tu luyện:- Tổ cha nó!Người này chính là Sài Dương nghe Manh Sơn Ngũ Hổ xúi giục đi cướp chỗ tu luyện của Cảnh Ngôn và Mai Thanh.Sài Dương lao đi rất nhanh, thoạt trông rất quỷ dị vì quanh người gã có lực lượng pháp tắc bảy sắc. Thoạt trông không có gì lạ nhưng xem kỹ thì thấy trong quần sáng Sài Dương không mặc đồ, trần truồng.Dường như Sài Dương rất tức giận vừa lao đi vừa chửi rủa.Một Hư Thần nhị tinh thấy Sài Dương, kêu lên: - Mau nhìn kìa!Hư Thần nhị tinh khác nghiêm túc nói: - Nhìn gì? A, hơi thở thật mạnh, người này rất mạnh, mạnh còn hơn ta, chắc là đẳng cấp Hư Thần tam tinh.Hư Thần nhị tinh đầu tiên nhướng mi mắt nói: - Ta không kêu ngươi xem thực lực của hắn, nhìn kỹ đi.- Nhìn gì?- Thì . . . sao hắn không mặc đồ?Dưới lực lượng pháp tắc ẩn giấu là thân thể trần truồng của Sài Dương.- Ha ha ha, thật là thú vị, người đó là ai?- Dữ dội quá, Trùng Điệp Phong có nhiều người vậy mà hắn không mặc đồ chạy rông như thế.- Thú vị! Thú vị! Hay bị khùng?- Không ngờ có kẻ có sở thích như vậy, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi.Ngày càng nhiều người chú ý Sài Dương không mặc đồ, người trên Trùng Điệp Phong quá nhiều, gã lao nhanh như vậy vốn đã gây chú ý. Sài Dương cố gắng dùng lực lượng pháp tắc che đậy nhưng nó dù sao không phải đồ thật, đám võ giả đẳng cấp Hư Thần hơi chú ý chút là nhìn xuyên qua lực lượng pháp tắc biết gã không mặc đồ.Một Hư Thần từng trao đổi với Sài Dương đã nhận ra gã, mở miệng hỏi: - Sài Dương huynh làm sao vậy?- Sài Dương? Tên nghe quen quen, hình như nghe ở đâu rồi.- Thì ra là Sài Dương, hắn là Hư Thần tam tinh, mới hơn ba ngàn tuổi.Sài Dương là Hư Thần tam tinh tất nhiên có danh tiếng, trong mấy chục vạn võ giả ở Trùng Điệp Phong tốt xấu gã xếp hàng mấy trăm, khá nhiều người biết tên gã.Mất mặt chết!Sài Dương vừa bay nhanh vừa nóng máu, thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng bị người nhận ra, nếu bị nhận ra thì mất mặt chết.Nhưng sợ cái gì đến cái đó.Sài Dương nghe có người kêu tên mình.Sài Dương giương mắt nhìn thấy Hư Thần nhị tinh quen thuộc.Sài Dương rủa thầm:- Chết tiệt!Sài Dương rất bực bội, ước gì đi lên đánh tên khốn trước mặt thành đầu heo. Nhưng vấn đề là trong trạng thái này gã dây dưa với tên này sẽ bị càng nhiều người thấy, sẽ càng mất mặt.Trong lòng Sài Dương như có một vạn con ngựa chạy nhanh qua:- A a a!!!Sài Dương hận chết Manh Sơn Ngũ Hổ.Lúc trước Manh Sơn Ngũ Hổ đến ngọn núi tu luyện gã chiếm cứ xúi gã đi cướp đất báu tu luyện bí ẩn, Sài Dương rất là động lòng nên đi theo. Sài Dương đi qua khe hở vách núi ẩn khuất, cảm nhận được ngay dao động linh khí đậm đặc ập vào mặt, làm tinh thần gã phấn khởi.Chỗ tốt!Quả nhiên Manh Sơn Ngũ Hổ không nói dối lừa gã, chỗ này đúng là đất báu tu luyện. Sài Dương cảm thấy nơi này không thua gì núi tu luyện cao nhất Trùng Điệp Phong, nếu có thể chiếm nơi này làm của riêng thì quá tuyệt vời.Sau đó Sài Dương thấy Cảnh Ngôn và Mai Thanh đang tu luyện.Cảnh Ngôn, Mai Thanh sẽ không chắp tay nhường đất báu tu luyện, Sài Dương muốn chiếm cứ thì chỉ có thể ra tay cướp đoạt.Lao vào đánh xong Sài Dương hối hận muốn chết. Gã cho rằng quyết định cướp giật là sai lầm lớn nhất gã đã làm trong đời.Võ giả nam trông trẻ măng mà thực lực siêu khủng bố. Sài Dương vừa đánh ra một chiêu công kích sau đó mơ hồ bị thua, gã chỉ kịp cảm nhận năng lượng kinh khủng oanh kích vào mình, sau đó gã bay, bay mất kiểm soát.Sài Dương chưa phục, định đứng lên đánh tiếp, rồi hoa mắt thấy võ giả nam trẻ đến bên cạnh một chân đạp lên ngực, gã gồng sức vùng vẫy hết mức có thể mà không bò dậy được. Lúc đó Sài Dương mới thật sự hiểu võ giả trẻ như măng non này mạnh hơn mình nhiều, sức gã không thể đối kháng.Sau đó Sài Dương muốn khóc.Tất cả tài nguyên trên người bị cướp đi hết, đúng vậy, bao gồm quần áo, càng đừng nói không gian di động, thần khí công kích bình thường mang theo bên người. Thần khí công kích đó là Sài Dương khó khăn mạo hiểm mạng sống mới lấy được, nhưng bây giờ nó đã bị cướp mất.Sài Dương muốn chống cự, vấn đề là gã không có sức vùng lên. Hai bên cách biệt quá lớn, võ giả trẻ tùy tiện giẫm lên đã đè gã không thể nhúc nhích. Hết chương 979.



Bạn cần đăng nhập để bình luận