Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 832. Đi Đan Phô Nhìn Xem



Chương 832. Đi Đan Phô Nhìn Xem



Trong Huy Hoàng Đan Phô.Cảnh Ngôn nhìn các loại đan dược đặt trên kệ, gật gù.Cảnh Ngôn mua cửa hàng này là có lý do, quy mô tiệm không lớn, vị trí hẻo lánh, dễ mua hơn. Nếu mua cửa hàng lớn, vị trí tốt thì quá trình hơi rắc rối, khó hoàn thành trong thời gian ngắn.Hơn nữa Cảnh Ngôn không định ở trong Nghê Thường Thần Thành quá lâu, khi hắn đi cửa hàng này cũng bỏ hoang, tốn nhiều tài nguyên cho nó không thích hợp.Cảnh Ngôn nheo mắt nghĩ: - Chờ khách nhân tới cửa.Với phẩm chất đan dược trong đan phô Cảnh Ngôn tự tin không bao lâu Huy Hoàng Đan Phô sẽ nổi tiếng, khi đó sẽ kiếm được nhiều tài liệu linh thảo quý hiếm.Số lượng tài liệu linh thảo quý giá trong Vô Vọng Thâm Uyên hơn Thiên Nguyên đại lục nhiều. Cảnh Ngôn bây giờ là võ giả Thánh Đạo cảnh, khi tu luyện tài nguyên bình thường ít giúp được hắn. Cảnh Ngôn tính thử luyện chế nhiều loại thần đan cơ bản, không giới hạn trong Bổ Thiên Đan. Dù là thần đan cơ bản cũng cần nhiều linh thảo cửu giai quý hiếm, nếu dựa vào một mình Cảnh Ngôn đi tìm thì mất bao nhiêu thời gian? Hiệu suất rất thấp.Mở một đan phô có thể nói là đường tắt tụ tập tài liệu. Hơn nữa qua cách này quen nhiều người, tiện tìm hiểu tin tức thành chủ Bạch Tuyết.Đằng trước Huy Hoàng Đan Phô ngẫu nhiên có võ giả đi ngang qua nhưng không ai vào.- A? Tiệm vũ khí đâu?- Sao đột nhiên biến thành đan phô? Tiệm vũ khí đóng cửa rồi?- Mở đan phô ở đây? Chắc không phải lừa gạt đi?- Hơn phân nửa là đồ giả, thôi chúng ta đừng vào, đi đi.Đám võ giả này đa số muốn đi tiệm vũ khí mua chút vũ khí, nay không thấy tiệm vũ khí đổi thành đan phô thế là họ hết hứng thú.Mở đan phô ở góc hẻo lánh đúng là khiến người khó tin bán đồ thật. Trong Nghê Thường Thần Thành có nhiều nơi bán đan dược, nhưng cửa hàng cực kỳ khí phái. Buôn bán đan dược đều là thế lực có thực lực hùng hậu.Những thế lực lớn sẽ mở một đan phô đơn sơ vậy sao?Mấy ngày liên tiếp không ai vào Huy Hoàng Đan Phô mua đan dược, đám võ giả dừng chân trước cửa giây lát rồi đi.Trân Tiên Lâu.Trong một nhã các, không khí rất náo nhiệt, hơn mười võ giả hào hứng chè chén.- Cạn!- Ha ha ha! Hôm nay ta mời khách, các vị huynh đệ cứ uống thoải mái!- . . . Một người hỏi: - Liệt huynh gần đây phát tài hả?Người mời khác là Liệt huynh, cũng là nam nhân trung niên bán tiệm vũ khí cho Cảnh Ngôn. Một ngàn vạn linh thạch vào tay, mấy ngày nay Liệt huynh mời khách uống rượu ăn cơm trong Trân Tiên Lâu.Người bình thường khó tiêu phí trong chỗ này, ăn một bữa cơm tốn mấy vạn linh thạch. Bình thường dù là võ giả Đạo Sư cảnh chỉ có thể ngẫu nhiên ăn một bữa, tuyệt đối không thường đến Trân Tiên Lâu, ăn không nổi.- Đúng rồi, ta cũng thấy lạ. Liệt huynh đương nhiên là người rộng rãi hào sảng, nhưng mấy ngày nay chúng ta ăn uống ít nhất mất một, hai chục vạn linh thạch đi?- Liệt huynh không cần kinh doanh tiệm vũ khí của mình sao? Mấy ngày nay Liệt huynh luôn ở trong Trân Tiên Lâu thì ai lo trong tiệm? Tiểu nhị của Liệt huynh cũng ngày ngày ở đây, không lẽ tiệm vũ khí đóng cửa suốt mấy ngày?Các bằng hữu tốt của Liệt huynh hầu như đều là võ giả Đạo Sư cảnh, nhắc đến chuyện này khiến họ rất tò mò.Liệt huynh đảo tròng mắt nhìn nhóm người, cười to bảo: - Ha ha ha! Các người đoán đúng, gần đây ta phát tài. Không cần tiệm vũ khí nữa, chờ qua chút thời gian ta mua cửa hàng vị trí tốt, lại mở tiệm.Mọi người sửng sốt.- A? Người phản ứng nhanh bắt lấy then chốt, hỏi: - Liệt huynh đã bán cửa hàng cũ sao?Liệt huynh gật đầu nói: - Đúng vậy, mấy hôm trước ta bán cửa hàng đó rồi.- Bán thật?- Liệt huynh, đó là cửa hàng huynh kinh doanh hai mươi năm! Theo ta biết cửa hàng có nhiều khách quen cũ, cứ bán vậy sao?Cửa hàng không lớn nhưng có khách quen, kiếm tiền không ít, dựa vào cửa hàng một năm được mấy chục vạn linh thạch. Liệt huynh bán cửa hàng làm đám bạn tiếc giùm.Liệt huynh híp mắt nốc cạn ly rượu, mỉm cười hỏi mọi người: - Các ngươi thật là . . . đoán xem ta bán cửa hàng này bao nhiêu linh thạch?Một võ giả mặc áo trắng tính sơ, nói: - Theo giá thị trường phỏng chừng hai trăm vạn đến ba trăm vạn linh thạch, nếu cộng thêm vũ khí trong tiệm thì giá trị hơn sáu trăm vạn linh thạch.Liệt huynh xua tay nói: - Ha ha, ta mang đi hết vũ khí trong cửa hàng, chỉ bán cửa hàng thôi.- Ý của Liệt huynh không lẽ cửa hàng bán được giá cao? Nếu không tính vũ khí, cửa hàng bán ra với giá ba trăm vạn linh thạch sao?Chỉ riêng cửa hàng nếu bán được ba trăm vạn linh thạch thì tuyệt đối là cuộc mua bán rất có lời, Liệt huynh vui vẻ mời khách cũng bình thường. Mấy hôm nay họ ăn ngon uống đã chỉ mới tiêu phí hơn mười vạn linh thạch.Vẻ mặt Liệt huynh đắc ý nói: - Đoán sai! Các người tuyệt đối không tưởng tượng được giá cả. Ta không đùa các người, để nói thẳng cho nghe. He he, ta bán cửa hàng với giá một ngàn vạn linh thạch có sẵn!Nhóm người lắc đầu nói: - Cái gì? - Không thể nào! - Một ngàn vạn linh thạch? Liệt huynh đừng đùa chúng ta.Liệt huynh nghiêm túc nói: - Ai đùa các người? Ta không nói dối, đúng là một ngàn vạn linh thạch, và giao dịch một lần duy nhất. Một ngàn vạn linh thạch đang ở trong túi của ta đây!Nhóm người thấy Liệt huynh không đùa thì trợn tròn mắt, lòng không tin được nhưng biết đây là sự thật, Liệt huynh phát tài.- Đan phô? Người đó mua cửa hàng của Liệt huynh mở đan phô?- Cái này . . . - Hắn tùy tay tựu lấy ra một món linh khí? Linh khí ít nhất cần mấy ngàn vạn linh thạch, chẳng lẽ là thành viên của thế lực lớn nào?Có người đề nghị đi Huy Hoàng Đan Phô xem thử:- Đan phô! Liệt huynh, hay chúng ta đi xem thử trong đan phô của người này bán đan dược gì? Hết chương 832.



Bạn cần đăng nhập để bình luận