Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 961. Gây Họa



Chương 961. Gây Họa



Cảnh Vân vừa vào liền bất mãn hỏi: - Phụ thân kêu nhi về gấp vậy làm gì?Thái độ của Cảnh Vân làm Cảnh Ngôn tăng vọt lửa giận.Càng lúc càng kỳ cục, nếu mặc kệ không răn dạy sợ là sau này sẽ có chuyện lớn, Cảnh Vân đã mười lăm tuổi không phải con nít.Cao Triển thấy Cảnh Ngôn tức giận vội nói với Cảnh Vân, nháy mắt ra hiệu:- Cảnh Vân, mẫu thân của ngươi mới xuất quan, hôm nay cả nhà chúng ta đoàn tụ chúc mừng, mau qua đây ngồi.Cảnh Vân không cho là đúng nói: - Ta tưởng có chuyện gì lớn lắm, chẳng qua là chúc mừng mẫu thân xuất quan.Cảnh Ngôn biến sắc mặt, ánh mắt nghiêm khắc quét qua Cảnh Vân:- Hỗn xược!Cảnh Ngôn trầm giọng nói: - Ngươi đừng ngồi, đưa tu di giới chỉ cho ta!Cảnh Vân thấy phụ thân giận thật thì không dám cãi lời, cúi đầu tháo tu di giới chỉ khỏi ngón tay, hai tay đưa cho Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn hầu như lấy hết tài nguyên, chỉ chừa chút ít trong tu di giới chỉ.Cảnh Ngôn vung tay lên ném trả tu di giới chỉ đựng một ít linh thạch cho Cảnh Vân:- Từ hôm nay trở đi ngươi hãy rời khỏi gia tộc, Đông Lâm thành. Nhớ kỹ, đi đến đâu cũng không được nói tên của ta, nếu ngươi có cốt khí thì đừng để ai biết ngươi là người Cảnh gia ra ngoài Đông Lâm thành.Cảnh Vân sốt ruột kêu lên: - Phụ thân . . . Cảnh Vân không ngờ sự việc nghiêm trọng như vậy.- Tướng công . . .Sở Liên Tinh lên tiếng: - Cảnh Ngôn, cần gì tức giận như vậy với hài tử? Vân nhi bình thường hơi bướng bỉnh nhưng không làm chuyện gì khác người, theo ta thấy cấm túc một thời gian để nó suy nghĩ kỹ là được.Cảnh Ngôn đã quyết tâm:- Đừng khuyên nữa, ta đã quyết định. Hiện tại ngươi rời khỏi Đông Lâm thành cho ta!Mọi người nghe Cảnh Ngôn nói vậy thì không nói nhiều nữa.Cao Phượng đứng dậy nói: - Ta đưa Vân nhi ra khỏi Đông Lâm thành.Cảnh Ngôn nhìn Cao Phượng, dặn dò:- Đừng cho nó tài nguyên gì.*** Ngoài Đông Lâm thành.Cao Phượng nhìn Cảnh Vân, nói: - Vân nhi, phụ thân của ngươi cũng vì tốt cho ngươi. Lần này để ngươi rời khỏi Đông Lâm thành là hy vọng ngươi ở bên ngoài rèn luyện, cảm nhận được thế giới này võ giả bình thường tu luyện khó khăn cỡ nào, muốn kiếm tài nguyên khó biết bao, ài.Cảnh Vân không e sợ trước quyết định của Cảnh Ngôn, nói: - Mẫu thân đừng nói mấy thứ này nữa, nhi đi đây.Phụ thân kêu gã rời khỏi Đông Lâm thành đi lang bạt tôi luyện thì gã sẽ làm như phụ thân mong muốn. Cảnh Vân muốn chứng minh dù không dựa vào phụ thân, gia tộc cũng không sao cả.Cao Phượng vẫn không yên lòng, nàng giao một món thánh khí đặc biệt cho Cảnh Vân:- Chờ chút! Ngươi cầm cái này đi, lỡ gặp nguy hiểm có thể giữ mạng, và ta sẽ biết ngay.Thánh khí này không cần chủ động kích phát, nếu Cảnh Vân gặp công kích trí mạng thánh khí sẽ tự khởi động bảo vệ gã. Cùng lúc đó Cao Phượng sẽ biết Cảnh Vân gặp nguy hiểm, có thể kịp lúc đi cứu.Cảnh Vân rời khỏi Đông Lâm thành, một đường đi xa.Một tháng sau Cảnh Vân tham gia vào đoàn mạo hiểm, gã biết lúc mẫu thân còn trẻ từng ở trong đoàn mạo hiểm, còn có cữu cữu Cao Triển.Đoàn trưởng đoàn mạo hiểm hơi chăm sóc Cảnh Vân, khi mạo hiểm săn giết linh thú nhiều lần cản công kích từ linh thú thay cho Cảnh Vân.Dần dà Cảnh Vân chính chắn hơn, gã hơi hiểu ý đồ của phụ thân khi bắt gã một mình rèn luyện. Cảnh Vân là người thông minh, kế thừa ngạo cốt của Cảnh Ngôn, gã chưa bao giờ nói ra thân phận, thậm chí dùng tên giả.Chớp mắt qua mấy năm.Cảnh Vân tự mình cố gắng từ cảnh giới Tiên Thiên thăng cấp Đạo Linh cảnh, mấy năm nay gã không về Đông Lâm thành. Có hai lần Cảnh Vân theo đội mạo hiểm của mình vào Hắc Thạch sơn mạch, nhưng gã không đi Đông Lâm thành.Một ngày nọ vài năm sau.Đoàn mạo hiểm của Cảnh Vân trong một cuộc xung đột giành tài nguyên với võ giả khác gã lỡ tay giết người.Người bị Cảnh Vân giết có bối cảnh rất lớn, xem như gã đã gây họa. Sau lưng người đó có một gia tộc lớn.Đoàn mạo hiểm với tốc độ nhanh nhất chạy xa, muốn tránh khỏi gia tộc lớn đó nhưng vẫn bị tìm ra tung tích, phái đám cao thủ vây bắt. Nghe nói tộc trưởng của gia tộc đó cũng hành động.Trong khi bị vây giết đoàn mạo hiểm có người chết, bị thương.Đoàn trưởng khuyên nhủ Cảnh Vân:- Cao Vân, ngươi đừng thấy áp lực gì. Ngươi là thành viên đoàn mạo hiểm của chúng ta, dù đánh đến phút cuối chúng ta vẫn phải đứng thẳng.Cảnh Vân buông tiếng thở dài:- Đoàn trưởng, nếu không tại ta giết thiếu gia đó thì sẽ không . . . Đoàn trưởng lắc đầu nói: - Ngươi làm không sai, lúc trước là tên khốn kia ra tay trước, chẳng lẽ hắn muốn giết chúng ta mà không cho chúng ta đánh trả sao? Đừng nghĩ nhiều, chưa chắc chúng ta phải chết. Miễn chúng ta rời khỏi địa vực quận thành này, gia tộc kia muốn đuổi theo chúng ta không dễ vậy.Cảnh Vân gật đầu nói: - Ừm! Người trong đoàn mạo hiểm cười chọc ghẹo:- Cao Vân, thiên phú Võ Đạo của ngươi cao thật, mới hai mươi tuổi đã là võ giả Đạo Linh cảnh. Chậc chậc, ghê gớm.- Đúng rồi, người với người không thể so. Ta nhớ lúc ta hai mươi tuổi mới thăng cấp Tiên Thiên.- Đừng tự dán vàng lên mặt, ta rành ngươi quá mà. Lúc ngươi hai mươi tuổi mới đến Võ Đạo cửu trọng thiên!Cảnh Vân hơi cảm động, gã biết đám người này không trách gã giết thiếu gia kia. Trong quá trình bị truy sát không có thành viên nào đề nghị bỏ lại Cảnh Vân, dù gia tộc lớn kia đã nói rõ miễn đoàn mạo hiểm nộp Cao Vân là sẽ tha cho cả đội. Đoàn mạo hiểm từ chối thẳng thừng.Mọi người vừa mới nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ lại thấy kẻ truy sát ập đến.Đoàn trưởng sầm mặt xuống, quát to: - Nguy rồi! Chuẩn bị chiến đấu!Keng keng keng! Hơn một trăm người trong đoàn mạo hiểm vội rút vũ khí ra, dàn trận hình chuẩn bị đón đánh kẻ địch.Vù vù vù vù vù! Rất nhanh bóng dáng kẻ địch xuất hiện, mấy chục võ giả đập vào mắt nhóm Cảnh Vân.Nhìn những người này, các thành viên đoàn mạo hiểm con ngươi co rút, không khí căng thẳng lan tràn. Cảnh Vân thấy người dẫn đầu phe địch thì tim rớt cái bịch.Là tộc trưởng của gia tộc đó.Gia tộc này truy sát đoàn mạo hiểm của Cảnh Vân khá lâu, thời gian trước đoàn mạo hiểm nhiều lần đấu với phe địch nhưng chưa đụng tới võ giả cường đại. Lần này tộc trưởng, trưởng lão đều chạy đến.Tộc trưởng gia tộc lớn nhìn thành viên đoàn mạo hiểm, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc qua bọn họ:- Ta chống mắt xem các ngươi còn chạy thế nào!Đối phương chỉ có mấy chục người nhưng đem đến áp lực lớn chưa từng có cho đoàn mạo hiểm. Vì mấy chục người này thực lực quá mạnh, đoàn mạo hiểm của Cảnh Vân không thể ngăn cản nổi. Hết chương 961.



Bạn cần đăng nhập để bình luận