Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 608. Một Chỉ Diệt Sát



Chương 608. Một Chỉ Diệt Sát



Thất trưởng lão sốt ruột mặt đỏ rực.Thất trưởng lão trầm giọng quát:- Càn rỡ! Cảnh Ngôn ca của ngươi trở lại, sao không mau đi lên chào đi!Cảnh Tây há hốc mồm:- Cảnh Ngôn ca?Được nhắc Cảnh Tây mới thấy Cảnh Ngôn ở phía sau đám người, vui vẻ chào:- Cảnh Ngôn ca về bao giờ vậy?Thật ra Cảnh Tây lớn tuổi hơn Cảnh Ngôn một chút.Nhưng rất nhanh nét vui mừng tan biến trên mặt Cảnh Tây:- A? Cảnh Tây thấy Cảnh Ngôn đương nhiên cũng trông thấy Yên Nhi, thợ săn già đứng cạnh hắn.Tại sao hai người ở đây?Cảnh Tây sửng sốt giây lát liền nhận ra có vấn đề.Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Tây chằm chằm:- Cảnh Tây, ngươi biết bọn họ không?Thất trưởng lão thúc giục:- Cảnh Tây, ngươi có biết gia tôn Yên Nhi không? Mau nói nhanh cho Cảnh Ngôn!Cảnh Tây phản ứng rất nhanh, đáy mắt lóe qua tia giật mình rồi trở về bình thường, cười nói: - Cảnh Ngôn ca, hai người này là ai? Sao trên người họ không có dao động năng lượng? Chắc chỉ là người bình thường?Cảnh Tây diễn trò giỏi, thoạt trông không biết Yên Nhi.Nhưng tu vi của Cảnh Ngôn cỡ nào? Cảnh Tây có thể giấu người khác nhưng không thể qua mắt Cảnh Ngôn. Từ phản ứng đầu tiên khi Cảnh Tây trông thấy ông cháu Yên Nhi là Cảnh Ngôn biết chắc gã tuyệt đối quen ông cháu họ. Nhưng Cảnh Tây phủ nhận, đáp án đã rõ ràng, mấy tên du côn được gã sai khiến.Thất trưởng lão thở phào nói: - Cảnh Ngôn thấy đó, Cảnh Tây không quen bọn họ, là có người lấy tên của hắn làm việc xấu.Cảnh Ngôn cười lạnh, nheo mắt nói: - Thất trưởng lão, bắt đầu từ bây giờ trưởng lão tốt nhất đừng nói một chữ nào.Cảnh Ngôn hỏi Yên Nhi:- Yên Nhi biết người này không?Yên Nhi nghiến răng nói: - Hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra! Những người đó là hắn sai khiến, ta thấy tận mắt bọn họ đi theo bên cạnh hắn, nhưng sau đó hắn rời đi, rồi bọn chúng ngăn ta và gia gia lại, bắt chúng ta đi với họ.Yên Nhi hận Cảnh Tây, nếu không nhờ Cảnh Ngôn tình cờ trông thấy thì hôm nay nàng tuyệt đối không có kết cục tốt, có lẽ gia gia của nàng sẽ chết.Cảnh Tây quát to: - Nha đầu này không được nói lung tung! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi muốn tạt nước bẩn vào người ta có biết là hậu quả không phải ngươi có thể gánh vác!?Lúc này Cảnh Tây đại khái đoán ra sự việc, chắc lúc tùy tùng của gã ra tay bắt người vừa lúc bị Cảnh Ngôn trở về Đông Lâm thành bắt gặp, sau đó là hàng loạt sự việc.Cảnh Tây hung tợn lườm Yên Nhi, ra vẻ uất ức nói với Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn ca chắc sẽ không tin lời của nha đầu điên này đi?Cảnh Ngôn buông tiếng thở dài:- Ài.Cảnh Tây đã nát tận xương.Cảnh Ngôn phớt lờ Cảnh Tây, hắn nhìn hướng Cảnh Thành Dã, giọng hắn bình tĩnh như mặt biển trước cơn bão:- Tộc trưởng hoàn toàn không biết gì những chuyện Cảnh Tây đã làm sao?Trong lòng Cảnh Ngôn vô cùng tức giận, hắn không ngờ tử đệ Cảnh gia sẽ làm chuyện khiến người thần giận như vậy. Hắn đã suy nghĩ quá đơn giản, gia tộc lớn khó tránh tốt xấu lẫn lộn, nếu cấp trên kiểm soát không nghiêm thì một số kẻ xấu xa sẽ ỷ vào thế lực gia tộc không kiêng nể gì.Cảnh Thành Dã trực giác trong lòng Cảnh Ngôn không bình tĩnh như lời nói của hắn, trong một chốc gã không biết trả lời làm sao.- Thật khiến ta thất vọng. Cảnh Thành Dã, ta giao cho ngươi quản lý Cảnh gia nhưng ngươi đã làm những gì? Người như Cảnh Tây vậy mà ngươi không nghe không hỏi, gia tộc như vậy có lớn mạnh nữa cũng ích gì? Nếu như vậy ta thà rằng Cảnh gia vẫn như mấy năm trước, ít ra tử đệ trong gia tộc sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, làm chuyện khiến người khinh bỉ!Cảnh Ngôn thở hắt ra, lại lắc đầu:- Thất trưởng lão, chuyện ác của Cảnh Tây tôn tử của ngươi tuyệt đối không chỉ có một, hai việc, ta không tin ngươi không biết chút gì. Ngươi biết chuyện hắn làm lại không ngăn cản, theo ta thấy ngươi là đồng phạm. Gia tộc này đã đến lúc phải chỉnh đốn hoàn toàn!Người trong nghị sự đường rùng mình, không khí nặng nề đè ép họ nghẹt thở. Trong ấn tượng của họ dường như Cảnh Ngôn chưa từng giận dữ như vậy.Đến lúc này ai đều nghe ra đằng sau lời nói bình tĩnh của Cảnh Ngôn chất chứa lửa giận.Cảnh Tây quen thói kiêu căng nói: - Cảnh Ngôn ca nói vậy là sao? Không lẽ muốn giết ta? Ha ha, dù ta làm những việc mà Cảnh Ngôn ca nghĩ ta đã làm thì sao? Chẳng qua chơi mấy nữ nhân, đáng gì? Đông Lâm thành có ngàn vạn người, chết mấy chục người thì có sao? Đều là kẻ ti tiện, trong mắt ta chỉ là con kiến. Giẫm chết mấy con kiến đáng giá làm lớn chuyện vậy sao?Đến lúc này Cảnh Tây vẫn không cho rằng mình sai lầm, gã cho rằng Cảnh Ngôn chuyện bé xé ra to rảnh rỗi sinh nông nỗi. Nếu không phải Cảnh Ngôn có uy vọng và thực lực quá cao thì Cảnh Tây đã chửi vào mặt, thậm chí đánh hắn.Trong Cảnh gia không có bao nhiêu người đáng để Cảnh Tây kính sợ, dù với đa số trưởng lão thì gã không thèm để vào mắt, hĩnh mũi coi rẻ. Điều này khiến Cảnh Tây trong mắt không người đến mức khiến người ta kinh ngạc.Cảnh Ngôn bình tĩnh hỏi: - Ngươi thừa nhận?Cảnh Tây điên cuồng nói: - Thừa nhận? Đúng, ta thừa nhận! Mấy năm nay ta chơi nhiều tiện nhân, những sinh mệnh hạ tiện này để ta tính xem, cỡ ba, bốn chục người. Đa số đều đã chết, bị ta giết!Tâm hồn của Cảnh Tây vốn đã vặn vẹo, có thể nói là nhập ma.Mắt Cảnh Tây đỏ ngầu như thể Cảnh Ngôn mới là người có lỗi:- Cảnh Ngôn, ngươi muốn sao? Ta không giết người Cảnh gia, chẳng lẽ ngươi định vì mấy người ngoài mà đối phó ta? Xuống tay với huynh đệ đồng tộc của ngươi?Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Cảnh Tây, ngươi tự sát đi.Cảnh Ngôn không muốn nói nhiều với cặn bã này, thậm chí không muốn tự tay giết gã.Cảnh Tây nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:- Ngươi nói cái gì?Thất trưởng lão bi thương kêu lên: - Cảnh Ngôn, là lỗi của ta, là ta không dạy dỗ tốt! Cầu ngươi nghĩ tình mặt già này tha cho Cảnh Tây một mạng, ta . . . ta có thể chết thay hắn, dùng mạng của ta đổi mạng của Cảnh Tây!Cảnh Ngôn liếc thất trưởng lão một cái, lắc đầu nói: - Thất trưởng lão nghĩ ta tha cho Cảnh Tây lần này thì hắn sẽ hối cải sao? Hắn đã nhập ma, không hề biết hối hận!Lòng Cảnh Ngôn tràn đầy thất vọng nói: - Thôi, kêu hắn tự sát chắc hắn không chịu, ta tự mình ra tay vậy.Cảnh Ngôn giơ tay lên búng ngón tay.Cảnh Tây muốn trốn nhưng cảm giác thân thể không nhúc nhích được một li, gã bị một lũ sát khí hoàn toàn bao phủ.Thấy Cảnh Ngôn búng tay hướng mình, mặt Cảnh Tây dữ tợn gầm rống:- Không! Không! Cảnh Ngôn, ngươi không thể giết ta! Đồ khốn . . .! Hết chương 608.



Bạn cần đăng nhập để bình luận