Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 490. Van Xin Tha



Chương 490. Van Xin Tha



Lưu Văn sững sờ nhìn Cảnh Ngôn, lão không nghĩ ra tại sao hắn tự tin đến vậy.Cảnh Ngôn có thể lấy ra Ám Dạ Lệnh vốn thuộc về Ân Tiên Sinh nói lên Ân Tiên Sinh chết thật rồi, nhưng nói y bị hắn giết thì Lưu Văn không thể thuyết phục mình tin tưởng.Lùi một bước, dù Ân Tiên Sinh thật sự chết trong tay Cảnh Ngôn thì chắc là hắn dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó.Thấy Cảnh Ngôn cứ khăng khăng thế là Lưu Văn không khuyên nhủ thêm. Tin tưởng có Quận Vương, Mộ tổng quản ở đây, dù thế nào hai người sẽ không trơ mắt nhìn Cảnh Ngôn chết vào tay Hứa Đông. Lưu Văn gật đầu lùi sang một bên.Đám người chưởng viện ba học viện lớn ra nghị sự đường, đứng phía xa nhìn Cảnh Ngôn. Mỗi người ánh mắt lộ tia suy nghĩ khác nhau, nhưng đa số lộ chút vẻ mặt giễu cợt.Tộc trưởng Lục gia nhướng mày hỏi dò Chu Thượng Vân:- Quận Vương đại nhân, trận chiến này là Cảnh Ngôn chủ động tìm phó hội trưởng Hứa Đông, nếu trong kịch chiến Cảnh Ngôn bị phó hội trưởng Hứa Đông ngộ thương chắc không thể truy cứu trách nhiệm của phó hội trưởng Hứa Đông đi?Chu Thượng Vân lạnh lùng liếc tộc trưởng Lục gia, trầm giọng nói: - Lục tộc trưởng chẳng lẽ không nghe rõ lời Cảnh Ngôn vừa nói? Được rồi, ta lặp lại lần này cho Lục tộc trưởng, Cảnh Ngôn nói là quyết chiến sống chết, sống chết tự lo, đã hiểu chưa?Tộc trưởng Lục gia rùng mình, cười gượng im miệng.Lão dù gì là tộc trưởng một trong các thế gia Lam Khúc quận thành nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt Quận Vương Chu Thượng Vân.Đứng đầu thế lực hạng hai thì đứng xa hơn nữa, bọn họ chỉ trỏ, nhìn biểu tình và ngôn ngữ của họ thì không ai cho rằng Cảnh Ngôn đánh lại Hứa Đông. Lão là phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư, rất nổi tiếng. Dù Hứa Đông lo tập trung vào việc luyện đan nhưng tu vi Võ Đạo không phải võ giả trẻ hai mươi tuổi tầm thường có thể khiêu chiến.Cảnh Ngôn nhìn Hứa Đông từ xa, cười hỏi: - Chuẩn bị xong chưa Hứa Đông?Hứa Đông hơi do dự, lão nhìn thấy tự tin trên người Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn dựa vào cái gì có tự tin như vậy? Không lẽ Cảnh Ngôn thật sự có thực lực đánh bại lão sao? Không thể nào!Hứa Đông lắc mạnh đầu gác lại suy nghĩ linh tinh, lão nhếch mép lạnh lùng nói: - Cảnh Ngôn, ngươi là thành viên Hiệp Hội Đan Sư cộng thêm ngươi còn trẻ, ta nhường ngươi ra tay trước!Hứa Đông thật tình không thể vứt mặt già tự tấn công Cảnh Ngôn trước.Ánh mắt Cảnh Ngôn lạnh băng:- Hừ! Ngươi tự tìm!Bùm! Cảnh Ngôn vung tay, nguyên khí mênh mông dâng lên, nguyên khí khoảnh khắc ngưng tụ trong không gian ập hướng Hứa Đông phía đối diện.Những người nhìn động tác của Cảnh Ngôn đều con ngươi co rút, cười nhạt bình luận.- Gì đây? Sao Cảnh Ngôn không lấy vũ khí ra?- Đúng rồi, không thi triển võ học, chỉ phát ra nguyên khí. Trông nguyên khí cũng mạnh, nhưng hắn bị ngu sao? Đan sư Hứa Đông đã nhường hắn ra tay trước còn không biết bắt lấy cơ hội tấn công trước, chỉ phát ra một luồng nguyên khí.- Thật là không biết tự lượng sức mình, hắn tưởng mình là ai? Võ giả Đạo Sư cảnh sao?- Ha ha, dù là võ giả Đạo Sư cảnh muốn một kích đánh bại đan sư Hứa Đông cũng phải dùng vũ khí, võ học.Chu Thượng Vân, Mộ Liên Thiên cau mày, nhưng hai người nhớ ra Cảnh Ngôn có thể giết Ân Tiên Sinh thì đối phó Hứa Đông Đạo Linh cảnh đỉnh không cần tốn sức.Trong khi mọi người trào phúng Hứa Đông biến sắc mặt.Người đứng xa không cảm nhận rõ sự đáng sợ từ nguyên khí của Cảnh Ngôn, nhưng Hứa Đông rất nhanh nhận ra. Luồng nguyên khí này như dãy núi nặng nề ập đến, nguyên khí chưa đến nhưng lực lượng nghiền áp đáng sợ làm người Hứa Đông căng cứng.Tim Hứa Đông rớt cái bịch, không rảnh giữ lời nhường Cảnh Ngôn ra tay trước, lão vội rút ra vũ khí tấn công ngay.Xoẹt!Tuy động tác của Hứa Đông rất nhanh, ra tay kịp lúc, nhưng lão thi triển võ học ngưng tụ ánh sáng khoảnh khắc bị nguyên khí của Cảnh Ngôn đánh tan.Thân thể Hứa Đông bị lực lượng không cách nào so sánh kéo bay khỏi mặt đất.Hứa Đông thầm rít gào:- Không không không không!Hứa Đông liều mạng vận chuyển nguyên khí muốn tránh thoát lực lượng đáng sợ, nhưng mặc cho nguyên khí trong vụ tuyền của lão thúc giục đến cực hạn vẫn không cách nào phá bỏ lực lượng quanh người.Mặt Hứa Đông trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn Cảnh Ngôn. Hứa Đông không cách nào tưởng tượng Cảnh Ngôn sẽ có lực lượng đáng sợ đến vậy, lão không có sức ngăn cản lực lượng này chút nào.- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?Thân thể Hứa Đông không ngừng va đập trong không trung, trông như con chim nhỏ cô độc bất lực bị trói.Đám người đứng xa xem không biết Hứa Đông bị lực lượng của Cảnh Ngôn khống chế, họ tưởng lão cố ý bay. Động tác và tư thế của Hứa Đông trông hơi kỳ, nhưng ai mà ngờ nổi đó là do lão không thể vùng thoát lực lượng của Cảnh Ngôn khống chế?Đám người cau mày khó hiểu nhìn Hứa Đông làm các động tác kỳ lạ trong không trung.- Đan sư Hứa Đông làm gì vậy?- Hứa Đông bay lên làm gì? Sao không mau công kích Cảnh Ngôn đi? Muốn biểu hiện gì giữa không trung? Có phải biểu diễn đâu!- Phó hội trưởng Hứa Đông muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chơi với Cảnh Ngôn?Cảnh Ngôn lạnh lùng cười, mắt bắn ra tia sáng lạnh, ngón tay khép chặt lại:- Chết đi!Nếu Hứa Đông ngoan ngoãn thì Cảnh Ngôn không tính diệt lão, nhưng lão già này cứ nhảy loi choi, ba phen bốn lượt nhằm vào hắn, tưởng hắn dễ ăn hiếp sao? Nếu Hứa Đông có cơ hội e rằng lão tuyệt đối không bỏ qua cho Cảnh Ngôn.Hứa Đông bị lực lượng đáng sợ bao bọc, lão cảm nhận lực lượng bốn phía đè ép. Hứa Đông tính dùng nguyên khí đẩy mở lực lượng bốn phía, nhưng vẫn vô ích, lực lượng đáng sợ dày nặng không chút cản trở nhanh chóng áp súc.Hứa Đông không ngốc, lão biết nếu không thể chặn lại lực lượng đáng sợ này thì ngày sau đó lão sẽ bị nghiền chết.Đến lúc này Hứa Đông luống cuống thật, đầu óc trống rỗng. Cơ thể đau đớn làm Hứa Đông tỉnh táo lại một chút.Hứa Đông khàn giọng van xin:- Ta thua! Ta thua! Cảnh Ngôn . . . Cảnh Ngôn mau buông ta xuống! Hết chương 490.



Bạn cần đăng nhập để bình luận