Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 964. Hối Hận Thắt Ruột



Chương 964. Hối Hận Thắt Ruột



Mọi người nín thở, cảm nhận uy áp khủng bố chí cao vô thượng không chỗ không ở quanh người, họ không dám sinh ra chút ý nghĩ khinh nhờn.Quá cường đại, cường đại đến nỗi thần hồn của họ run rẩy. Người trên trời dường như chỉ một ánh mắt là có thể mang đi mạng sống của họ.Sự thật đúng là vậy, nếu Cao Phượng muốn giết họ thì chỉ cần một ý nghĩ, một ánh mắt.Mắt đẹp liếc hướng tộc trưởng Cổn gia, Cao Phượng hỏi: - Lý luận? Ngươi muốn lý luận cái gì với ta?Cao Phượng đã nghe được lời lúc trước tộc trưởng Cổn gia nói, gã muốn lý luận với thế lực sau lưng Cảnh Vân tức là lý luận với nàng.Luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân tộc trưởng Cổn gia lên trên đầu, suýt đóng băng suy nghĩ của gã.Cảnh Vân cúi đầu, cung kính kêu lên: - Mẫu thân!Cảnh Vân sớm biết mẫu thân sẽ đến, thánh khí đặc biệt trên người gã bị kích phát, mẫu thân sẽ cảm nhận được ngay. Mẫu thân biết gã gặp nguy hiểm đương nhiên chạy tới cứu.Cao Phượng nhìn Cảnh Vân, nói: - Không sao, đừng lo.Mẫu thân yêu thương nhi tử không cần lý do, thấy nhi tử bị người tấn công chọc giận Cao Phượng. Nhưng Cao Phượng không giết đám người Cổn gia ngay, nàng phải tìm hiểu rõ ràng có chuyện gì. Cao Phượng yêu thương Cảnh Vân thật nhưng không thể làm trái đạo lý, nếu là nhi tử của nàng lạm sát vô tội, người ta đến báo thù, dù nàng thương Cảnh Vân nhưng không thể vô lý.Cao Phượng nhìn đám người tộc trưởng Cổn gia, hỏi: - Nói đi! Ngươi muốn lý luận cái gì bây giờ có thể nói. Ta là mẫu thân của Cảnh Vân, tại sao ngươi công kích nhi tử của ta? Hãy nói ra nguyên nhân, nếu ngươi có lý do đầy đủ ta sẽ cho ngươi một lẽ công bằng.Tộc trưởng Cổn gia trợn to mắt kinh hoàng nhìn Cao Phượng xinh đẹp khiến người không dám nhìn thẳng: - Người . . . người là Cao Phượng đại nhân?Cao Phượng không thường lộ mặt trước công chúng nhưng nàng là thê tử của Cảnh Ngôn, võ giả có thân phận địa vị nhất định trên đại lục dù chưa gặp mặt trực tiếp nhưng chắc chắn đã xem tranh của nàng. Tộc trưởng Cổn gia nhận ra Cao Phượng không có gì lạ.Cao Phượng gật đầu nói: - Không sai, ta là Cao Phượng.Tộc trưởng Cổn gia bối rối:- Hắn là Cảnh Vân? Nhi tử của Cảnh Ngôn đại nhân?Đám người Cổn gia đứng cạnh tộc trưởng đều hóa đá.Nhi tử của Cảnh Ngôn!Nhi tử của người mạnh nhất thế giới, Thánh Tôn Cảnh Ngôn. Vừa rồi bọn họ công kích nhi tử của Thánh Tôn đại nhân!Võ giả thế giới này gọi Cảnh Ngôn là Thánh Tôn.Sau khi biết thân phận của Cảnh Vân, đám người Cổn gia đầu óc trống rỗng. Tiêu đời, gia tộc của họ tàn đời rồi.Thành viên đoàn mạo hiểm há hốc mồm:- Cảnh Ngôn đại nhân . . . Cao Phượng đại nhân . . . Nhi tử của Thánh Tôn Cảnh Ngôn luôn ở trong đoàn mạo hiểm nho nhỏ? Tất cả thành viên mãi không biết gì? Cao Vân? Cảnh Vân?Xem ra Cảnh Vân cố ý đổi tên, phụ thân của gã là Cảnh Ngôn, mẫu thân là Cao Phượng, gã đổi tên là Cao Vân theo họ mẫu thân.Đoàn trưởng đoàn mạo hiểm cẩn thận cung kính nói: - Kính chào Cao Phượng đại nhân!Hai bên cách biệt thân phận làm đoàn trưởng cảm thấy mình không có tư cách chào hỏi Cao Phượng đại nhân, không biết đại nhân có đáp lại mình không.Cảnh Vân giới thiệu:- Mẫu thân, vị này là Lưu Uy, đoàn trưởng đoàn mạo hiểm chúng ta, luôn chăm sóc cho nhi.Cao Phượng mỉm cười chào lại đoàn trưởng Lưu Uy:- Đoàn trưởng Lưu Uy khỏe.Lưu Uy cảm giác vô cùng vinh hạnh.Cao Phượng cảm ơin gã:- Rất cảm kích đoàn trưởng Lưu Uy mấy năm nay chăm sóc cho Vân nhi, qua vài năm rèn luyện Vân nhi đã chính chắn hơn nhiều.Người đoàn mạo hiểm thi nhau lên tiếng kinh thán: - Không có gì, Cảnh Vân thiếu gia không kênh kiệu gì hết.- Đúng rồi, chúng ta đều không biết Cảnh Vân thiếu gia là . . . - Cảnh Vân thiếu gia chưa từng nói ra thân phận của mình, thật là . . . Cao Phượng nhíu mày hỏi: - Đoàn trưởng Lưu Uy, tại sao những người này công kích Vân nhi và đoàn mạo hiểm của ngươi?Người Cổn gia sợ hãi không dám mở miệng nên Cao Phượng hỏi thẳng Lưu Uy về vụ việc.Lưu Uy kể lại chuyện đã xảy ra.Cao Phượng nghe xong nhẹ nhõm, nếu Cảnh Vân có lỗi trong chuyện này thì nàng phải cho người Cổn gia một lẽ công bằng. Nhưng xem ra không thể trách nhi tử Cảnh Vân, nhi tử của tộc trưởng Cổn gia cướp tài nguyên còn đánh người, bị giết là đáng đời.Tộc trưởng Cổn gia không phân tốt xấu truy sát đoàn mạo hiểm và Cảnh Vân hòng báo thù.Giọng Cao Phượng rắn đanh:- Hừ! Cổn tộc trưởng, lời đoàn trưởng Lưu Uy nói có thật không?Nỗi lòng tộc trưởng Cổn gia rối loạn:- Đúng . . . cơ bản đúng.Ở trước mặt Cao Phượng làm sao gã dám càn quấy cãi chày cãi cối? Lúc này tộc trưởng Cổn gia ước gì biến thành đồ ngốc không biết gì.Cao Phượng lại hỏi: - Tức là nhi tử của ngươi bị giết không thể trách Vân nhi đúng không?Tộc trưởng Cổn gia chất phác gật đầu:- Đúng vậy, không thể trách Cảnh Vân thiếu gia.Cao Phượng trầm giọng quát:- Vậy ngươi đang làm cái gì? Chuyện này không trách Vân nhi thì tại sao ngươi truy sát Vân nhi?Mặt tộc trưởng Cổn gia đen thui:- Cái đó . . . Gã không thể nói là vì gã không biết thân phận của Cảnh Vân đi?Tộc trưởng Cổn gia làm sao ngờ một thành viên đoàn mạo hiểm bình thường sẽ là nhi tử của Thánh Tôn Cảnh Ngôn? Nếu biết thân phận của Cảnh Vân thì cho gã một trăm lá gan cũng không dám truy sát.Tộc trưởng Cổn gia hối hận thắt ruột.- Đã không thể trách Cảnh Vân thì ngươi không có gì để lý luận với ta, ta sẽ giao chuyện này cho Thánh Chủ đại lục giải quyết.Cao Phượng lười giết người Cổn gia, giao cho Thánh Chủ đại lục xử là thích hợp nhất.Cao Phượng nhìn sang đám người Lưu Uy:- Đoàn trưởng Lưu Uy có muốn đi Đông Lâm thành làm khách không?Cao Phượng định mang Cảnh Vân về Đông Lâm thành, đoàn mạo hiểm có ân tình với gã, nàng định mời họ đến Đông Lâm thành chơi cũng vì cảm tạ người ta.Lưu Uy kinh ngạc hỏi: - Có thể được không?Lưu Uy mừng như điên, Cao Phượng đại nhân mời họ đến Đông Lâm thành làm khách? Đây đúng là việc tốt lớn bằng trời, tất nhiên họ đồng ý.Cao Phượng cười nói: - Đương nhiên có thể, chỉ cần các ngươi đồng ý đi.Cao Phượng vung tay lên, một chiếc chiến thuyền thánh khí khổng lồ xuất hiện.Cao Phượng cười nói: - Mọi người lên thuyền đi.Đám người Lưu Uy lục tục leo lên chiến thuyền, tổng cộng hơn một trăm người. Chiến thuyền nhanh chóng bay đi.Một trưởng lão Cổn gia ủ rũ hỏi tộc trưởng:- Chúng ta làm sao bây giờ đây tộc trưởng?Mặt tộc trưởng Cổn gia xám như tro tàn nói: - Làm sao? Sao ta biết! Chết tiệt, vì sao nhi tử của Thánh Tôn đại nhân sẽ ở trong đoàn mạo hiểm nhỏ bé rèn luyện? Lần này Cổn gia chúng ta xong rồi, ài, về đi, đợi Thánh Chủ đại nhân xử trí. Hết chương 964.



Bạn cần đăng nhập để bình luận