Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 438. Sợ Hết Hồn



Chương 438. Sợ Hết Hồn



Tô tổng quản là võ giả Đạo Linh cảnh, vừa là tổng quản phủ thành chủ Hạo Phong thành, coi như thấy rộng biết nhiều.Nhưng!Khi Tô tổng quản trông thấy tin tức truyền từ Lam Khúc quận thành thì chấn động toàn thân, không kiềm được hét lên.Tin tức về Cảnh Ngôn quá kinh khủng.Tô tổng quản tái mặt hít sâu, không dám tưởng tượng sâu xa:- Thành chủ đại nhân suýt làm ra sai lầm lớn, may mắn lão tộc trưởng Tống gia ngăn cản nếu không thì . . . Võ giả tên Cảnh Ngôn thật sự là người thành chủ Hạo Phong thành Viên Kế Hổ không thể trêu vào.Vèo!Tô tổng quản không dám ở lâu, dùng tốc độ nhanh nhất đi gặp thành chủ Viên Kế Hổ.Trong phòng Viên Kế Hổ ở, Tô tổng quản chạy nhanh vào:- Thành chủ đại nhân!Viên Kế Hổ nhìn Tô tổng quản, bình tĩnh hỏi: - A? Đã điều tra ra?Đã qua hai ngày, cũng nên có tin tức.Tô tổng quản gật đầu nói: - Vâng, tin tức đã truyền đến. Người tên Cảnh Ngôn là võ giả Cảnh gia Đông Lâm thành.Viên Kế Hổ mím môi:- Đông Lâm thành?Viên Kế Hổ là thành chủ Hạo Phong thành đương nhiên biết Cảnh gia. Trong Lam Khúc quận thành có mấy trăm thành phố, Viên Kế Hổ biết từng thành phố. Đông Lâm thành chỉ là một thành phố nhỏ trong địa vực Lam Khúc quận thành, Hạo Phong thành cao hơn Đông Lâm thành một cấp bậc.Mắt Viên Kế Hổ bắn ra tia sáng hỏi: - Võ giả gia tộc nhỏ trong thành phố nhỏ?Tô tổng quản tiếp tục bảo: - Đúng vậy! Nhưng Cảnh Ngôn bây giờ là đệ tử của Đạo Nhất học viện, rất nổi tiếng trong học viện.Viên Kế Hổ gật gù:- Ừm, đệ tử Đạo Nhất học viện không là gì.Với thực lực của Cảnh Ngôn nổi tiếng vang dội trong Đạo Nhất học viện cũng bình thường.Tô tổng quản nói tiếp:- Hắn không chỉ là đệ tử của Đạo Nhất học viện còn là đan sư của Hiệp Hội Đan Sư. Người này chẳng những có thiên phú Võ Đạo mạnh mẽ vô song, thành tựu ở đan đạo cũng rất cao.Viên Kế Hổ lộ vẻ mặt ngoài ý muốn:- Cái gì? Hắn còn là đan sư?Trong Thiên Nguyên đại lục đan sư là tồn tại rất đặc biệt. Chỉ nói ở Hạo Phong thành, có mấy võ giả Đạo Linh cảnh nhưng chỉ có hai đan sư, có một người là đệ tử của người kia. Trong tình huống bình thường nếu không phải mâu thuẫn không thể giải quyết thì võ giả không muốn xung đột với đan sư chút nào.Viên Kế Hổ nhớ lời lão tộc trưởng Tống gia từng nói:- Người tên Cảnh Ngôn bao nhiêu tuổi?Lão tộc trưởng Tống gia nói tuổi thật của Cảnh Ngôn ngang ngửa với bề ngoài.Khuôn mặt tổng quản nghiêm túc nói: - Tin tức viết Cảnh Ngôn khoảng hai mươi tuổi.Viên Kế Hổ nghe câu này đứng bật dậy khỏi ghế, biểu tình quỷ dị.Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe Tô tổng quản nói tuổi của Cảnh Ngôn, trái tim Viên Kế Hổ đập loạn nhịp.Hai mươi tuổi!Tổ cha nó, thật sự là hai mươi tuổi. Hai mươi tuổi mà có tu vi Đạo Linh cảnh, ngang ngửa lão tộc trưởng Tống gia, thực lực không thua gì thành chủ Hạo Phong thành như gã.Cảnh Ngôn là quái thai gì? Cảnh gia Đông Lâm thành là gia tộc kiểu gì? Trong gia tộc này sao có thể xuất hiện nhân vật yêu nghiệt đến thế?Trong phòng yên tĩnh, Tô tổng quản im lặng không nói tiếp, sợ là thành chủ Viên Kế Hổ phải tiêu hóa tin tức này một thời gian.Lúc này Viên Kế Hổ đã xác định lão tộc trưởng Tống gia không lừa gã, Cảnh Ngôn đúng là chỉ có hai mươi tuổi.Qua vài giây Viên Kế Hổ mới thở hắt ra, nhìn Tô tổng quản, tò mò hỏi: - Cảnh gia Đông Lâm thành là gia tộc thế nào?- Cảnh gia không có gì kỳ lạ, Đông Lâm thành chỉ là thành phố nhỏ trong Lam Khúc quận. Cảnh gia xem như gia tộc khá lớn ở thành phố này, đoạn thời gian trước Cảnh gia đại chiến với gia tộc khác, cuối cùng tiêu diệt đối phương. Cảnh gia bây giờ là gia tộc lớn số một Đông Lâm thành, nhưng trong gia tộc này trừ Cảnh Ngôn ra không có võ giả Đạo Linh cảnh thứ hai.Viên Kế Hổ gật đầu nói: - Thế này thì không có bối cảnh cứng rắn mấy, vậy đi, kêu Cảnh Ngôn đến, ta nói chuyện một bữa tới hắn. Hắn là đệ tử Đạo Nhất học viện vừa là đan sư Hiệp Hội Đan Sư, nếu hắn chịu nhận sai với ta thì chuyện hắn giết người Tống gia bỏ qua đi.Viên Kế Hổ định thỏa hiệp.Tô tổng quản lắc đầu nói: - Thành chủ đại nhân, còn một việc người phải biết. Tuy gia tộc của Cảnh Ngôn không quá mạnh nhưng sau lưng hắn còn có núi dựa lớn.Viên Kế Hổ trợn to mắt hỏi: - Núi dựa lớn gì?Tô tổng quản nói: - Hắn có quan hệ vô cùng thân thiết với tổng quản Quận Vương phủ Mộ Liên Thiên. Theo tin tức chúng ta có được Cảnh Ngôn ra vào phủ tổng quản của Mộ Liên Thiên như nhà mình.Nghe câu này mặt Viên Kế Hổ tối sầm. Gã biết Mộ Liên Thiên, là tổng quản của Quận Vương phủ, nắm quyền lực lớn. Đừng nói Viên Kế Hổ chỉ là thành chủ Hạo Phong thành, dù là thành chủ mấy thành thị lớn nhất trong địa vực Lam Khúc quận thành ở trước mặt Mộ Liên Thiên cũng phải nể nang ba phần.Tô tổng quản chậm rãi nói: - Cảnh Ngôn và Mộ Liên Thiên có quan hệ thân thiết vừa có ơn lớn với Quận Vương đại nhân, ân tình gì thì tin tức không lộ ra. Nhưng qua một điều có thể thấy ra một chút Quận Vương đại nhân cực kỳ xem trọng Cảnh Ngôn.Viên Kế Hổ nhướng mày nhìn Tô tổng quản, bản năng hỏi: - Điểm gì?Khi Viên Kế Hổ nghe nói Cảnh Ngôn và Mộ Liên Thiên có quan hệ không giống bình thường thì gã hoàn toàn bỏ ý định đối phó Cảnh Ngôn. Gã tuyệt đối không thể trêu vào Cảnh Ngôn, nếu Viên Kế Hổ không biết sống chết kiếm chuyện với hắn rất có thể sẽ hết làm thành chủ. Tuy Mộ Liên Thiên không thể trực tiếp nhậm chức thành chủ một thành phố, nhưng là tổng quản Quận Vương phủ, nếu Mộ Liên Thiên nói vài câu trước mặt Quận Vương đại nhân thì Quận Vương đại nhân chỉ cần một câu miễn chức thành chủ của Viên Kế Hổ.Sau đó Viên Kế Hổ nghe nói Quận Vương đại nhân còn nợ Cảnh Ngôn nhân tình, gã cảm giác trái tim chết lặng.Giọng Tô tổng quản hơi run:- Thành chủ nhiệm kỳ trước của Đông Lâm thành mới mất tích đến nay chưa trở lại, nên Đông Lâm thành cần thành chủ mới. Văn gia Lam Khúc quận thành âm thầm vận tác nhiều, hao phí rất nhiều tài nguyên muốn cho người mình đảm nhiệm thành chủ Đông Lâm thành.Điểm cuối cùng mới là kinh người nhất, vừa rồi Tô tổng quản xem tin tức bị điểm cuối cùng hù sợ hét ra tiếng. Hết chương 438.



Bạn cần đăng nhập để bình luận