Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 605. Đi Nghị Sự Đường



Chương 605. Đi Nghị Sự Đường



Trạch viện Cảnh gia hiện giờ đã to hơn lúc trước, càng khí phái.Trong Lam Khúc quận thành tuy có chi nhánh của Cảnh gia nhưng trung tâm vẫn đặt ở Đông Lâm thành, đây là ý của Cảnh Ngôn.Lúc trước cao tầng Cảnh gia bị tộc trưởng Cảnh Thành Dã triệu tập. Vì Cảnh Thành Dã nhận được tin Cảnh Ngôn về Đông Lâm thành, lúc trước hắn đi phủ thành chủ gặp Cảnh Thiên Anh, lẽ tất nhiên lão truyền tin về gia tộc ngay.Đám trưởng lão Cảnh gia thi nhau lên tiếng: - Tộc trưởng, Cảnh Ngôn trở về rồi?- Nhiều năm Cảnh Ngôn chưa về.- Giờ Đông Lâm thành, Cảnh gia chúng ta ngày càng lớn mạnh, Cảnh Ngôn trở về chắc sẽ rất vừa lòng.- . . . Địa vị của Cảnh Ngôn trong lòng họ không thể bị lay động, họ biết nếu không có hắn thì không có Cảnh gia bây giờ. Không có Cảnh Ngôn thì Cảnh gia đã sớm bị Triệu gia tiêu diệt.- Cảnh Ngôn ở đâu hả tộc trưởng?Cảnh Thành Dã cười nói: - Tứ trưởng lão phái người đưa tin bảo Cảnh Ngôn về Đông Lâm thành, tứ trưởng lão đã gặp hắn. Nhưng Cảnh Ngôn rời khỏi phủ thành chủ rồi, chắc rất nhanh sẽ về trạch viện gia tộc.- Vậy chúng ta còn chờ cái gì?- Đúng rồi, mau ra cửa chính chờ đón!- Đi đi đi! Một đám người kéo nhau đi cửa chính trạch viện Cảnh gia.Trưởng lão Cảnh gia đã tăng lên ba mươi người, đều có uy vọng cao trong gia tộc. Những tử đệ cảnh giới Tiên Thiên trẻ chưa được đảm nhiệm chức vụ trưởng lão. Trừ một phần trưởng lão ở Lam Khúc quận thành, trưởng lão còn trong Đông Lâm thành hầu như tụ tập tại đây.Nhiều tử đệ trong trạch viện thấy đoàn người Cảnh Thành Dã thì hành lễ, lòng thầm thắc mắc:- Nhóm tộc trưởng đang làm gì?- Các trưởng lão tụ tập với nhau, xảy ra chuyện gì rồi?- Tộc trưởng và mười mấy trưởng lão, xảy ra chuyện lớn đây!Cảnh Ngôn mang theo thợ săn già và thiếu nữ Yên Nhi đi trên đường cái cách trạch viện Cảnh gia không xa.Cảnh Ngôn nhìn thợ săn già:- Lão nhân gia, sắp tới Cảnh gia rồi, nếu lão sợ thì bây giờ còn cơ hội rời đi.Thợ săn già rõ ràng hơi sợ, dao động cảm xúc rất lớn.Thiếu nữ Yên Nhi từ đầu đến cuối hết sức bình tĩnh. Với tu vi của Cảnh Ngôn dù cảm xúc hai người dao động nhỏ nhất cũng không qua mắt hắn được.Thợ săn già nhìn tôn nữ Yên Nhi:- Ta . . . Yên Nhi nói thẳng:- Tôn nữ sẽ không đi, hay gia gia về trước, tôn nữ cùng ân nhân đi Cảnh gia.Thợ săn già giậm chân nói: - Đi cùng nhau! Đi cùng!Cảnh Ngôn cười cười không khuyên nữa, tiếp tục đi tới.Từ xa đã thấy một đám người đứng trước cửa trạch viện Cảnh gia, dẫn đầu là tộc trưởng Cảnh Thành Dã.Thấy tình hình rậm rộ này dù thợ săn già không biết mặt tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã nhưng cũng sợ. Thợ săn già thấy Cảnh Ngôn cứ đi tới trước như không thấy đám người đứng trước cửa Cảnh gia, lão đành cắn răng theo sau.Đám người Cảnh Thành Dã cũng thấy Cảnh Ngôn.Đám người rầm rộ tiến lên.Mặt thợ săn già trắng bệch:- Nguy . . . nguy rồi, nhiều . . . nhiều người quá. Làm sao bây giờ hả đại nhân? Bọn họ sắp đánh người, làm sao đây?Cảnh Ngôn cười nói: - Yên tâm, họ không dám đánh.Khi Cảnh Ngôn nhìn hướng đám người Cảnh gia thì nét mặt sa sầm.Cảnh Thành Dã và đám trưởng lão Cảnh gia, đông đúc tử đệ Cảnh gia sau lưng họ chạy tới trước mặt Cảnh Ngôn.Cảnh Thành Dã dẫn dắt đám người Cảnh gia kích động chào hỏi Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn!- Cảnh Ngôn, ngươi thật sự trở lại!- Cảnh Ngôn thiếu gia!- . . . Cảnh Ngôn lạnh lùng phất tay, cau mày nhìn Cảnh Thành Dã, trầm giọng quát:- Đi vào rồi nói.Nếu không phải gặp vụ thợ săn già thì khi Cảnh Ngôn trở về đã không dùng thái độ này. Cảnh Ngôn không có tâm trạng khách sáo trò chuyện với đám người Cảnh gia.Nghe Cảnh Ngôn nói câu này, đám người Cảnh Thành Dã sửng sốt.Xảy ra chuyện gì?Có chuyện gì? Thái độ của Cảnh Ngôn kỳ kỳ.Ai đều nhìn ra mắt Cảnh Ngôn chất chứa tức giận.Thợ săn già và thiếu nữ Yên Nhi xoe tròn mắt, hai người không ngờ đại nhân trẻ tuổi cứu mình uy phong như vậy, nhiều người Cảnh gia kéo đến chỉ vì nghênh tiếp. Hai người còn tưởng đâu người Cảnh gia tính đánh nhau.Thợ săn già, Yên Nhi ngơ ngác đi theo Cảnh Ngôn xuyên qua đám người Cảnh gia vào trạch viện.Nhóm Cảnh Thành Dã tràn đầy thắc mắc theo sau, tộc trưởng thầm bất an không hiểu xảy ra chuyện gì. Cảnh Thành Dã không dám lên tiếng hỏi vì Cảnh Ngôn nói vào trạch viện trước.Mọi người vào trạch viện.Cảnh Ngôn xoay người vung tay nói với đám người Cảnh gia:- Tộc trưởng và các vị trưởng lão cùng ta đi nghị sự đường, những người khác giải tán đi!Cảnh Thành Dã càng bất an hơn:- Cảnh Ngôn . . . Cảnh Ngôn cau mày gằn giọng:- Ta nói rồi, đi nghị sự đường!Thiếu nữ Yên Nhi đi bên cạnh Cảnh Ngôn, không kiềm được giật mình:- Ân nhân là . . . là Cảnh Ngôn đại nhân?Yên Nhi tuy là người thường, ít khi đến Đông Lâm thành nhưng rất quen thuộc cái tên Cảnh Ngôn Cảnh gia.Nguyên địa vực Đông Lâm thành dù là con nít ba tuổi cũng biết Cảnh Ngôn, cái tên này là truyền kỳ của Đông Lâm thành, võ giả hay người thường đều truyền miệng.Cảnh Ngôn nói: - Ta là Cảnh Ngôn, nhưng Yên Nhi đừng gọi ân nhân hay đại nhân gì, có thể kêu tên ta hoặc là Cảnh Ngôn ca.Yên Nhi cau mày dường như suy nghĩ về lời nói của Cảnh Ngôn.Thợ săn già không nói nổi một câu.*** Cảnh gia, trong một biệt viện.Một thanh niên mặc trường bào đỏ thẫm đi tới đi lui trong viện, gầm gừ quát mắng:- Đám phế vật này sao còn chưa về? Một đám phế vật, có hai người thường cũng không làm ăn gì được, hừ, bắt thiếu gia chờ lâu như vậy!Người này là Cảnh Tây.Hôm nay Cảnh Tây dẫn theo mấy tùy tùng đi dạo trong thành, ngẫu nhiên thấy thợ săn già và Yên Nhi. Cảnh Tây bị nhan sắc của Yên Nhi hấp dẫn, khi đó liền ngứa ngáy rục rịch. Nhưng Cảnh Tây dù gì là tử đệ dòng chính của Cảnh gia, ít nhiều có chút kiêng dè, giữa đường cái gã không thể ra mặt cướp người. Nên Cảnh Tây về gia tộc trước, sai tùy tùng bắt người về. Hết chương 605.



Bạn cần đăng nhập để bình luận