Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 420. Sát Ý Của Cảnh Ngôn



Chương 420. Sát Ý Của Cảnh Ngôn



Lý Dũng ở một bên chân mày nhúc nhích, biểu tình cung kính vươn tay mời Tống Minh, Tống Lục vào căn phòng hơi lớn:- Tống Minh thiếu gia, mời.Tống Minh hừ lạnh, phất mạnh ống tay áo nhấc chân đi vào.Đám người Lý Dũng lục tục vào phòng.Lý Dũng đã sớm chuẩn bị căn phòng này chuyên dùng cho cuộc đàm phán hôm nay.Trang sức trong phòng đơn giản, đặt hai hàng ghế ngay ngắn.Tống Minh chễm chệ ngồi xuống, Tống Lục ngồi cạnh gã. Hai người biểu tình lãnh ngạo, lộ ra không kiên nhẫn. Cảnh Ngôn vào phòng ngồi xuống cạnh đoàn trưởng Lý Dũng.Khi Tống Minh thấy Cảnh Ngôn ngồi xuống thì ánh mắt tối sầm. Mới rồi Cảnh Ngôn và Cao Phượng cùng đi tới Tống Minh không quá để ý, tưởng hắn là thành viên bình thường của đội mạo hiểm Liệt Diễm.Nhưng bây giờ Cảnh Ngôn ngồi xuống.Đội trưởng phân đội mạo hiểm lúc này đều không có tư cách ngồi. Mấy đội trưởng, bao gồm Cao Phượng đều đứng sau lưng Lý Dũng, Cảnh Ngôn.Tống Minh chỉ vào Cảnh Ngôn, kiêu căng quát hỏi: - Lý Dũng, tiểu tử này rất lạ mắt, hắn từ đâu chui ra?Lý Dũng định trả lời nhưng Cảnh Ngôn giành nói trước, hắn híp mắt:- Ta tên Cảnh Ngôn, ngươi không cần hỏi ta từ đâu ra, không liên quan đến ngươi, cũng không dính líu gì đến đàm phán hôm nay. Tóm lại ngươi chỉ cần biết ta đại biểu đội mạo hiểm Liệt Diễm là được.Mắt hẹp dài của Tống Minh bắn ra tia sáng lạnh, gắt hỏi: - Đàm phán? Đàm phán cái gì?Hôm nay Tống Minh đến nơi đóng quân của đội mạo hiểm Liệt Diễm không phải vì đàm phán, gã đến lấy năm mươi vạn linh thạch và mang Cao Phượng đi. Còn nhãi ranh tên Cảnh Ngôn nói đàm phán, ha ha, đội mạo hiểm Liệt Diễm có tư cách đàm phán với Tống gia sao?Đúng là mơ giữa ban ngày!Đám người Lý Dũng ngồi một bên mặt trắng bệch. Cảnh Ngôn nói chuyện không chút ôn hòa, xem tình hình này thì kết quả cuối cùng không tưởng tượng nổi.Cảnh Ngôn gật đầu nghiêm túc nói:- Thật ra cũng không tính là đàm phán. Ta đã biết gút mắt giữa ngươi và đội mạo hiểm Liệt Diễm, là ngươi vô lễ trước nên Cao Phượng không nhịn được đánh ngươi một chưởng, chuyện này là lỗi của ngươi ngược lại đòi đội mạo hiểm Liệt Diễm bồi thường năm mươi vạn linh thạch cho ngươi. Nói đến thật khiến người khó hiểu, ta không nhìn ra ngươi bị thương chỗ nào.Mặt Tống Minh tối sầm, suýt nhảy cẫng lên, nhưng gã chưa kịp nổi sùng Cảnh Ngôn đã bổ sung thêm:- Ngươi muốn năm mươi vạn linh thạch, đội mạo hiểm Liệt Diễm có thể cho ngươi. Nhưng về điều kiện thứ hai mà ngươi yêu cầu thì dẹp đi, làm việc quá đáng không có lợi gì cho Tống gia.Cảnh Ngôn vung tay, năm tấm thẻ vàng linh thạch màu vàng nằm trong lòng bàn tay hắn.Cảnh Ngôn nói nhanh:- Trong năm tấm thẻ này mỗi tấm có mười vạn, cộng lại vừa đủ năm mươi vạn linh thạch. Tống Minh, ngươi nhận những linh thạch này rồi về Tống gia của ngươi đi, thả Cao Triển về, cũng đừng làm phiền đội mạo hiểm Liệt Diễm nữa.Cách giải quyết của Cảnh Ngôn đã rất ôn hòa.Tống gia ở trong mắt đám người Lý Dũng là vật khổng lồ, nhưng chẳng là cái đinh gì với Cảnh Ngôn. Thực lực của Tống gia cùng lắm mạnh hơn Triệu gia Đông Lâm thành ngày xưa một chút. Khi Cảnh Ngôn chưa thăng cấp Đạo Linh cảnh đã có thể tiêu diệt Triệu gia, nay hắn đã là Đạo Linh cảnh còn sợ gì Tống gia?Cảnh Ngôn không muốn gây sóng to gió lớn trong Hạo Phong thành, nên hắn thật sự định đền năm mươi vạn linh thạch cho Tống Minh. Cảnh Ngôn cảm thấy cách giải quyết của hắn đã rất nể mặt Tống gia rồi.Nhưng ở trong mắt Tống Minh, Tống Lục thì giọng điệu, thái độ của Cảnh Ngôn là không thể tha thứ. Trong Hạo Phong thành có người dám nói chuyện kiểu đó với nhi tử tộc trưởng Tống gia?Đám người Lý Dũng sợ đứng tim.Lý Dũng nhìn Tống Minh lại ngó Cảnh Ngôn, đầu óc trống rỗng. Lý Dũng muốn nói điều gì giảm bớt không khí nhưng phát hiện không hé môi được, không biết nên nói cái gì.Lý Dũng nhìn hướng Cao Phượng, hai ngày trước gã đã dặn nàng là nhắc Cảnh Ngôn khi gặp Tống Minh thì để tư thái hạ thấp xuống. Tại sao Lý Dũng phải dặn Cao Phượng như vậy? Vì sợ Cảnh Ngôn và Tống Minh chống lại nhau.Bây giờ thì sao?Tư thái của Cảnh Ngôn cao hơn Tống Minh nhiều, giọng điệu như trưởng bối răn dạy vãn bối, dạy xong cho chút kẹo an ủi.Thấy Lý Dũng nhìn mình Cao Phượng lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng đã theo lời gã nói với Cảnh Ngôn rồi, nàng không ngờ hắn sẽ cứng rắn như vậy.Nhưng sự cứng rắn của Cảnh Ngôn làm Cao Phượng thầm la hay, vốn không nên khách sáo với đồ khốn Tống Minh này làm gì.Mắt Tống Minh tràn ngập lạnh lẽo, khí thế dao động, đồ ngốc đều nhìn ra gã đang tức điên.Tống Minh nặng nề gần như rít gào:- Ha ha ha! Thú vị, rất thú vị! Lý Dũng, tiểu tử này từ đâu chui ra? Hắn có biết ta là ai không? Có biết địa vị của Tống gia trong Hạo Phong thành?Trưởng lão Tống gia Tống Lục nói hùa theo, nhếch mép cười âm trầm:- Đội mạo hiểm Liệt Diễm thật là không biết điều. Lý Dũng, ngươi tưởng Tống gia ta không định tiêu diệt Liệt Diễm phải không? Ta nói thẳng cho ngươi biết, Tống gia muốn tiêu diệt Liệt Diễm của ngươi chỉ trong một canh giờ, ha ha, phủ thành chủ tuyệt đối sẽ không nhúng tay chuyện này!Lý Dũng phản ứng lại, vội nói: - Tống Minh thiếu gia xin đừng tức giận, Cảnh Ngôn còn trẻ, chủ yếu vì Cao Phượng là bằng hữu vô cùng đặc biệt của Cảnh Ngôn nên hắn sốt ruột quá lỡ nói lời không nên.Lý Dũng ám chỉ Cao Phượng là nữ nhân của Cảnh Ngôn, hắn vì nàng nên mới bực bội.Nghe Lý Dũng nói Cảnh Ngôn cau mày, nhưng hắn không phản bác.Tống Minh nhắm ngay Cao Phượng độc ác chửi:- Tiện nhân! Quả nhiên là tiện nhân! Ta còn tưởng rằng ngươi là trinh tiết liệt nữ, không ngờ là đồ nát giả thanh cao!Tống Minh biết ý Lý Dũng, biết Cao Phượng có nam nhân khiến gã bớt hứng thú với nàng hơn, nhưng tức giận không nguội bớt.Mắt Cảnh Ngôn lạnh xuống:- Tống Minh, ngươi tốt nhất giữ miệng sạch sẽ. Lấy năm mươi vạn linh thạch này rồi xéo về gia tộc của ngươi, ngoan ngoãn ở trong đó đi!Tống Minh nhục mạ Cao Phượng làm Cảnh Ngôn nổi lên sát ý. Hết chương 420.



Bạn cần đăng nhập để bình luận