Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 577. Giết!



Chương 577. Giết!



Rõ ràng Cảnh Ngôn ra tay.Đánh thủ vệ giữ trật tự trong hội giao dịch.Võ giả xung quanh sợ ngây người, bọn họ chưa từng tưởng tượng có người dám đánh thủ vệ trong Đại Hội Đan Linh, nhìn ra được cái người đeo mặt nạ thực lực rất mạnh.Thủ vệ tiến lên định tập nã võ giả đeo mặt nạ thực lực kém nhất cũng là Đạo Linh cảnh đỉnh. Võ giả đeo mặt nạ tùy tay vỗ một chưởng thủ vệ liền bị đẩy lùi, người này mạnh hơn thủ vệ rất nhiều, chắc là Đạo Sư cảnh.Võ giả tham gia Đại Hội Đan Linh tuy đều rất mạnh nhưng số ít đến đẳng cấp Đạo Sư cảnh. Võ giả Đạo Sư cảnh không phải rau cải trắng, khá ít ỏi trên đại lục.Đội trưởng Cao Chiếu biến sắc mặt, gã không ngờ Cảnh Ngôn dám đánh nhau chống lại lệnh bắt. Cao Chiếu lạnh lùng cười, Cảnh Ngôn vùng vẫy chống cự lệnh bắt thì dù đan dược trên quầy hàng là thật thì hắn cũng tiêu rồi. Đánh thủ vệ chẳng khác nào tìm chết.Khí thế Cao Chiếu trầm xuống, gầm lên xông thẳng vào Cảnh Ngôn:- Nhãi ranh dám chống cự, không nhìn xem đây là nơi nào!?Võ giả xung quanh thụt lùi sợ bị vạ lây.- Tìm cái chết!Cảnh Ngôn cảm nhận đối phương phát ra uy năng hùng hồn bao phủ mình như muốn giết tại chỗ, lòng hắn dâng lên sát ý.Cao Chiếu thật sự muốn giết Cảnh Ngôn, nếu hắn không chống cự thì gã còn phải suy nghĩ kỹ nếu muốn giết hắn tại chỗ. Bây giờ Cảnh Ngôn chống lại lệnh bắt, dù Cao Chiếu trực tiếp giết hắn cũng không ai chỉ trích gì được.Bùm! Đợt này Cảnh Ngôn giận thật, đánh thật.Cao Chiếu tuy cũng là võ giả Đạo Sư cảnh nhưng tu vi chỉ là trung kỳ. Cảnh Ngôn ở Đạo Linh cảnh đỉnh đã từng giết võ giả tu vi Đạo Sư cảnh hậu kỳ, nay hắn bước vào Đạo Sư cảnh, đối phó võ giả Đạo Sư cảnh trung kỳ dễ như trở bàn tay.Một tiếng vang thật lớn qua đi, Cao Chiếu như sao băng bay ra ngoài.Không có gì bất ngờ.Cao Chiếu không đỡ nổi một chưởng của Cảnh Ngôn.- Phụt phụt! Mọi người thấy Cao Chiếu trên đường bay phun mấy búng máu, mặt trắng bệch.Một lát sau Cao Chiếu lăn lông lóc dưới đất như chó chết, bị thương rất nặng, phải có đan dược trị thương cao cấp nếu không cơ hội sống không lớn.Cao Chiếu thở hổn hển kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn, gã không bao giờ ngờ hắn mạnh đến như vậy. Cao Chiếu dù gì là Đạo Sư cảnh trung kỳ nhưng gã như con nít ba tuổi trước mặt hắn. Cao Chiếu cảm giác sự sống của mình đang nhanh chóng trôi đi.Cao Chiếu cầu cứu Lãnh Phong:- Đan sư . . . Lãnh Phong . . . mau cứu ta! Mau cứu ta với!|Chắc chắn Lãnh Phong có mang đan dược trị thương cao cấp, nếu dùng kịp lúc có lẽ gã còn giữ được mạng sống.Nhưng lúc này Lãnh Phong như không nghe thấy Cao Chiếu cầu cứu, mắt trân trân nhìn Cảnh Ngôn.Lãnh Phong là võ giả Đạo Sư cảnh đỉnh, nhưng lão biết rõ một điều rằng dù lão mạnh hơn Cao Chiếu thì không thể nhẹ nhàng đánh bay gã. Lão là đan sư, cảnh giới cao nhưng không giỏi về chiến đấu.Nếu đánh nhau với mạo hiểm giả cùng cảnh giới, kết quả không cần nghĩ nhiều, mạo hiểm giả đều dày dạn kinh nghiệm, đan sư ít khi trải qua chém giết sống chết, hai người không cách nào so sánh.Trông thấy Cao Chiếu bị Cảnh Ngôn tùy tay vỗ chưởng suýt chết thẳng cẳng là Lãnh Phong biết sức chiến đấu của hắn cao hơn mình.Lão hơi hối hận.Cảnh Ngôn dám giết cả thủ vệ thì sẽ e ngại thủ tịch đan sư Bích Ngọc Lâu như lão sao?Cảnh Ngôn liếc Lãnh Phong, lắc người áp sát lão:- Lão già, ngươi cũng chết cho ta!So với Cao Chiếu thì Cảnh Ngôn càng giận Lãnh Phong hơn.Lãnh Phong không hề muốn đánh nhau với Cảnh Ngôn, lão thấy hắn tới gần mình phản ứng đầu tiên là chạy trốn:- Không!Lão không muốn chết!Tốc độ của Cảnh Ngôn mau hơn:- Muốn đi?Xoẹt!Lãnh Phong không quay đầu lại ném ra một vật màu đen.Vật màu đen bay ra biến thành một tấm thuẫn màu đen, ánh sáng ngưng tụ hình thành màn sáng đen to lớn che đằng sau Lãnh Phong.Thứ này chắc là một món đạo khí, không phải loại công kích mà là phòng ngự.Lãnh Phong là đan sư bát giai, tài sản dày, lão có chuẩn bị một số thứ giữ mạng cũng là chuyện bình thường. Như một số kẻ sợ chết chắc chắn tìm mọi cách chuẩn bị các thứ giữ mạng.Cảnh Ngôn một chưởng vỗ vào tấm thuẫn đen, tấm thuẫn lấp lóe ánh sáng đen, dao động như vằn nước quanh tấm thuẫn lan tràn bốn phương tám hướng. Nhưng tấm thuẫn hoàn toàn cản lại một kích của Cảnh Ngôn, năng lực phòng ngự của đạo khí này thật ghê gớm, có lẽ là cực phẩm trong đạo khí, giá trị ít nhất ngàn vạn linh thạch.Lãnh Phong thấy đạo khí phòng hồ chặn được công kích của Cảnh Ngôn thì lấy lại tinh thần, la lớn:- Ngươi . . . Ngươi dừng tay! Ngươi hành hung trong Đại Hội Đan Linh có biết là tội nghiệt lớn cỡ nào không? Còn không mau dừng tay!Cảnh Ngôn lạnh lùng liếc Lãnh Phong, giơ tay lên, một thanh trường kiếm màu lam ngưng tụ sau đó kiếm quang lam chém vào tấm thuẫn màu đen.Ầm ầm ầm ầm ầm! Tấm thuẫn đen bỗng chốc hiện ra vết nứt lớn.Thấy cảnh này Lãnh Phong hồn vía lên mây. Đó là đạo khí cực phẩm, dù là lão vì sở hữu đạo khí này đã tốn công sức rất nhiều.Nghe nói đạo khí có thể đỡ nhiều đợt công kích của võ giả Đạo Vương cảnh, nhưng bây giờ bị võ giả đeo mặt nạ chém một nhát đã nứt ra?Sao có thể như vậy? Cảnh Ngôn thật sự động sát tâm, liên tục công kích, từng đợt kiếm quang không ngừng chém ra.Bùm! Đạo khí tấm thuẫn đen hình thành màn sáng phòng hộ cuối cùng tán loạn.Lãnh Phong sợ hãi nhũn người, muốn trốn cũng không được.Đây là sự khác nhau giữa đan sư và mạo hiểm giả. Nếu là mạo hiểm giả tuyệt đối sẽ không yếu đuối như vậy, dù không đánh lại cũng có thể giữ sự bình tĩnh dốc hết sức đối kháng với Cảnh Ngôn.Đám võ giả vây xem ngây người.Gây lớn chuyện!Võ giả đeo mặt nạ bán đan dược này thực lực quá mạnh, thủ tịch đan sư Bích Ngọc Lâu, võ giả Đạo Sư cảnh đỉnh không có chút sức đánh lại trước mặt hắn?Chợt một giọng ồm ồm vang lên:- Dừng tay!Một đoàn nguyên khí hùng hậu đáng sợ bay tới, kiếm quang lam của Cảnh Ngôn đã chụp xuống đầu Lãnh Phong nhưng bị nguyên khí mênh mông cản lại.Cảnh Ngôn liếc hướng người ngăn cản mình ra mặt.- A? Người xuất hiện là lão nhân áo trắng chủ trì đại điển luyện đan. Hết chương 577.



Bạn cần đăng nhập để bình luận