Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 442. Cứu Tinh Đến



Chương 442. Cứu Tinh Đến



Nghe Cao Lan hỏi, Cảnh Ngôn tức giận bật cười.Hay cho lão thất phu không cần mặt mũi!Cảnh Ngôn kiềm nén tức giận trầm giọng nói: - Ta là Cảnh Ngôn, tại sao đến tìm ngươi tin tưởng ngươi rất rõ ràng. Chúng ta người khôn không nói tiếng lóng, Cao Lan, ngươi trả lại năm bình dược tề Thánh Linh, chuyện này ta xem như không xảy ra.Cao Lan nheo mắt nói: - Thì ra là Cảnh Ngôn đó, rất nổi tiếng. Nhưng ta mặc kệ ngươi là ai, thực lực mạnh cỡ nào. Ngươi không được ta đồng ý xâm nhập phủ đệ của ta tức là xông vào nhà riêng. Hừ, ngươi nói dược tề Thánh Linh thì sớm bị tộc trưởng Trương gia Trương Nhất Binh lấy lại rồi!Cao Lan sớm nghĩ đến nên nói gì khi Cảnh Ngôn tới, lão tuyệt đối không thừa nhận mình lấy dược tề Thánh Linh của hắn. Cao Lan quyết ăn mấy bình dược tề.Đệ tử Cao Lan đứng cạnh lão, khóe mắt liếc sư phụ mình. Giây trước gã mới thấy dược tề Thánh Linh nhưng sư phụ nói Trương Nhất Binh đã lấy về. Đầu óc xoay chuyển đệ tử hiểu ngay dược tề Thánh Linh bị sư phụ biển thủ.Đệ tử Cao Lan biết sự thật thế nào nhưng không chút do dự bênh sư phụ mình:- Cảnh Ngôn, dược tề Thánh Linh đã bị Trương tộc trưởng lấy lại, giờ ngươi tìm sư phụ của ta đòi lại là có ý gì?Đệ tử biết ý nghĩa của dược tề Thánh Linh, thần dược như thế tuyệt đối không thể để Cảnh Ngôn lấy lại. Sư phụ nói nếu làm ra phối phương dược tề Thánh Linh thì địa vị sẽ lên cao, gã làm đệ tử của lão thân phận cũng lên theo.Cảnh Ngôn cau mày nhìn đệ tử Cao Lan, khinh thường nói: - Sư đồ hai người y như nhau. Cao Lan, ta không muốn nói nhảm nhiều với ngươi, nếu ngươi biết khôn thì trả lại dược tề, đừng lấy cớ rác rưởi dược tề bị Trương Nhất Binh lấy về. Dược tề là của ta, ta biết rõ thật giả thế nào. Ngươi tốt nhất là đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta!Cảnh Ngôn hơi vận chuyển nguyên khí, nếu Cao Lan cứng cổ quyết không trả lại dược tề thì Cảnh Ngôn đành ra tay.Cao Lan ỷ lại lớn nhất là thành chủ Viên Kế Hổ:- Lớn lối thật. Ha ha, tưởng thực lực của mình mạnh là có thể hoành hành bá đạo nơi nơi giết người? Cảnh Ngôn, ta biết ngươi xung đột với Tống gia, ngươi giết tộc trưởng Tống gia Tống Trung Sơn. Nhưng nơi này là Hạo Phong thành, không phải chỗ cho ngươi làm xằng làm bậy! Ngươi không sợ thành chủ Hạo Phong thành ta tru sát sao?Cao Lan đã hỏi thăm Cảnh Ngôn và Tống gia xung đột thế nào, xung đột hai bên đã kết thúc nhưng vấn đề giữa thành chủ và Cảnh Ngôn chưa xong. Hôm đó nếu không phải lão tộc trưởng Tống gia khuyên nhủ thì thành chủ đã ra tay tru sát Cảnh Ngôn ngay tại chỗ.Cao Lan tin tưởng nếu hôm nay Cảnh Ngôn lại ra tay, thành chủ Viên Kế Hổ chắc chắn sẽ tru sát hắn. Cao Lan lôi Viên Kế Hổ ra vì muốn làm Cảnh Ngôn kiêng dè, lão không tin hắn không sợ chết.Bên ngoài đồn Cảnh Ngôn lợi hại thế nào thì Cao Lan không tin, lão cho rằng nếu lão tộc trưởng Tống gia dốc hết sức hắn tuyệt đối không sống nổi. Tương tự, thành chủ Viên Kế Hổ muốn giết Cảnh Ngôn thì hắn tuyệt đối không cản nổi.Cảnh Ngôn nhếch mép:- Cao Lan, ngươi nghĩ thành chủ có thể che chở ngươi?Cảnh Ngôn biết Cao Lan tự tin vì điều gì, là thành chủ Viên Kế Hổ.Tim Cao Lan giật thót:- Hừ! Nơi này là Hạo Phong thành! Ngươi là người ngoài đến Hạo Phong thành nhưng hở chút giết chóc, thành chủ đại nhân tru sát ngươi là thiên kinh địa nghĩa! Ta khuyên ngươi tốt nhất là rời khỏi Hạo Phong thành trước khi thành chủ chưa xuống tay, nếu không chờ lúc ngươi muốn đi thì đã muộn!Không hiểu sao Cao Lan nhìn nét mặt của Cảnh Ngôn không cảm giác ra hắn e ngại thành chủ.Hay Cảnh Ngôn thật sự không sợ thành chủ Viên Kế Hổ tru sát hắn?Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Không muốn giết người nhưng đôi khi bị buộc.Xem ra không hành động thì không lấy về năm bình dược tề Thánh Linh được.Xoẹt!Thiên Hỏa kiếm hiện ra.Thấy Cảnh Ngôn lấy ra Thiên Hỏa kiếm, mắt Cao Lan lóe tia sợ hãi. Cao Lan không phải loại người không sợ chết, lão biết dược tề là của Cảnh Ngôn còn dám nuốt dược tề Thánh Linh không phải vì không sợ chết, chỉ vì có núi dựa thành chủ cộng thêm lão ham dược tề Thánh Linh, mê danh vọng.Cao Lan thở hổn hển:- Ngươi muốn làm gì?Đệ tử Cao Lan căng thẳng quát to: - Cảnh Ngôn, ngươi đừng làm bậy! Nếu ngươi ra tay chắc chắn thành chủ đại nhân sẽ không tha cho ngươi!Chợt một tiếng quát to truyền đến:- Cao Lan!Thành chủ Viên Kế Hổ từ chân trời bay nhanh đến.- Thành chủ?- Thành chủ đại nhân!Cao Lan thấy Viên Kế Hổ đến thì mừng rỡ, từ hoảng hốt lại trở nên tự tin.Thành chủ đến, núi dựa của lão tới thì sợ gì Cảnh Ngôn?Cao Lan nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, nhếch mép cười ác, hăng hái nói: - Tiểu súc sinh, mới rồi ta kêu đi nhưng ngươi không đi, bây giờ muốn đi đã muộn!Cao Lan chửi rủa Cảnh Ngôn một câu rồi khóc lóc tố cáo với Viên Kế Hổ từ trên trời giáng xuống:- Thành chủ đại nhân, tiểu súc sinh tên Cảnh Ngôn tự tiện xông vào phủ đệ của ta, xin thành chủ đại nhân làm chủ giúp ta!Đệ tử Cao Lan lanh mồm lanh miệng cùng Cao Lan kẻ túng người hứng, rất là uất ức nói: - Thành chủ đại nhân, người tên Cảnh Ngôn khi không xâm nhập vào phủ đệ của sư phụ. Thành chủ đại nhân nhìn xem, hắn lấy cả vũ khí ra tính giết chúng ta. Phải tru sát loại người này, nếu không uy danh của Hạo Phong thành ta ở đâu?Cảnh Ngôn cười nhạt nhìn hai sư đồ.Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn hướng Viên Kế Hổ, hỏi: - Viên Kế Hổ muốn nhúng tay vào chuyện này phải không?Cảnh Ngôn lười giải thích tại sao tìm Cao Lan, hắn cho rằng có giải thích cũng vô ích. Hôm trong Tống gia, Viên Kế Hổ tính đánh hắn rồi, giờ trong phủ đệ Cao Lan một lần nữa thấy gã e rằng không phải trùng hợp. Có lẽ Viên Kế Hổ luôn phái người âm thầm giám thị, biết Cảnh Ngôn tìm Cao Lan nên theo tới đây.Viên Kế Hổ cười nói với Cảnh Ngôn: - Cảnh Ngôn tiên sinh, đúng là ta phải nhúng tay xử lý chuyện này! Sinh hoạt trong Hạo Phong thành, ta là thành chủ, không ra mặt sao được?Thấy dáng vẻ của Viên Kế Hổ, con ngươi Cảnh Ngôn co rút, nghe giọng điệu của gã hơi kỳ. Lúc ở Tống gia thì Viên Kế Hổ nói chuyện không như vậy. Hết chương 442.



Bạn cần đăng nhập để bình luận