Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 362. Giải Cứu Lữ Cầm



Chương 362. Giải Cứu Lữ Cầm



Cảnh Ngôn không đuổi giết võ giả dưới cảnh giới Tiên Thiên chạy trốn, nhưng trên cảnh giới Tiên Thiên thì hắn không bỏ qua một người nào. Võ giả cảnh giới Tiên Thiên đem đến uy hiếp rất lớn với Cảnh gia.Sau thời gian một tách tra, chiến tranh ồn ào náo động đã có kết quả rõ ràng, chiến trường dần yên tĩnh.Đường cái la liệt xác võ giả hai trận doanh.Cảnh Ngôn đến trước mặt Cảnh Thành Dã:- Tộc trưởng! Bây giờ phong tỏa Đông Lâm thành, giết võ giả trận doanh Triệu gia không tha!Cảnh Thành Dã lên tiếng, lại nói với Cảnh Thiên Anh:- Được! Tứ trưởng lão, ngươi dẫn theo trưởng lão khác đi viện trợ cho tộc trưởng Lâm gia, ta phụ trách phong tỏa thành thị!Lâm gia và Thái gia đang chém giết. Tộc trưởng Lâm gia mang theo nhiều cao thủ vốn định tới trạch viện Cảnh gia, giữa đường bị Thái Vân Kiến dẫn theo đám cường giả chặn giết, hai bên đến bây giờ còn đang đánh túi bụi.Trận chiến bên trạch viện Cảnh gia đã ngừng, tiếp theo Thái gia nên bị tiêu diệt, vậy thì Đông Lâm thành sẽ không gây nhiễu loạn gì lớn nữa. Chờ khống chế thế cục rồi từ từ tính sổ gia tộc thế lực phản ra Cảnh gia.Lúc trước luôn là Triệu gia phong tỏa thành thị, người Cảnh gia và Lâm gia ra khỏi thành liền bị chặn giết. Giờ Cảnh gia phong tỏa thành thị tiêu diệt cá lọt lưới Triệu gia. Hiện tại phong tỏa hơi muộn, đã có nhiều võ giả trận doanh Triệu gia chạy ra ngoài nhưng dù gì chỉ là số ít, còn sống cũng không gây sóng gió gì lớn, không ảnh hưởng đại cục.Sau này Cảnh gia sẽ nhanh chóng vươn lên, những dư nghiệt của Triệu gia càng không thể ảnh hưởng đến Cảnh gia.Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh bận rộn đi làm việc, chỉ còn mình Cảnh Ngôn có thể đại biểu Cảnh gia.Vì yậy Cảnh Ngôn đại biểu Cảnh gia cảm ơn Thạch Tuyên, Tần Vũ:- Tổng quản Thạch Tuyên, tổng quản Tần Vũ, xin đa tạ.Thạch Tuyên và Tần Vũ trên người đều có vết thương. Thạch Tuyên đỡ hơn chút, Tần Vũ bị thương khá nặng, đã cụt một tay. Nhưng hai người rất hưng phấn, họ vốn ôm quyết tâm phải chết không ngờ sự việc đảo ngược, họ sống sót, bị tiêu diệt là Triệu gia.Sau khi trò chuyện vài câu.- Tổng quản Thạch Tuyên, phu nhân thành chủ ra sao rồi?Mới rồi Cảnh Ngôn nghe Triệu Đương Nguyên nhắc tình cảnh của phu nhân thành chủ không tốt, hình như bị tên khốn Trần Binh giam cầm.Nghe Cảnh Ngôn hỏi mặt Thạch Tuyên tối sầm, oán giận nói: - Nhờ Cảnh Ngôn thiếu gia giúp phu nhân thành chủ. Tên khốn Trần Binh cho rằng thành chủ không về được, hắn nắm quyền lớn trong phủ thành chủ, giờ cảnh ngộ của phu nhân rất tệ.Nếu không biết thực lực của Cảnh Ngôn thì Thạch Tuyên sẽ không lỗ mãng nhờ hắn giúp, vì thấy hắn cường đại, nếu hắn chịu giúp đỡ Trần Binh chẳng đáng lo.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Ừm, ta đi xem.Cảnh Ngôn nói với Đinh Khải Niên ở gần đó:- Hội trưởng, ta đi phủ thành chủ một chuyến, hôm khác ta tự đến Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến bái phỏng vậy!Đinh Khải Niên gật đầu nói: - Được!Sau đó Cảnh Ngôn lấy ra hai viên Hồi Xuân Đan đưa cho Thạch Tuyên, Tần Vũ nuốt xuống, rồi vận dụng Thiên Không Chi Dực chạy đi phủ thành chủ.Trong phủ thành chủ.Trần Binh tùy tiện ngồi chễm chệ trong phòng ngủ của Lữ Cầm, vẻ mặt đắc ý lộ rõ dục vọng không thèm che giấu.Trần Binh rất vui vẻ.Thành chủ Hoắc Xuân Dương đã chết, Thạch Tuyên đi tham gia chiến tranh giữa Cảnh gia và Triệu gia, hiển nhiên lão sẽ không về nữa. Giờ trong phủ thành chủ là thiên hạ của gã, gã muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản gã được.Trần Binh cười âm tà, mắt sáng rực nhìn Lữ Cầm:- Lữ Cầm, ta khuyên nàng hãy suy nghĩ kỹ đi. Hoắc Xuân Dương đã chết, ha ha, nàng cần gì luôn nhớ hắn? Chẳng bằng theo ta đi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng. Ta bảo đảm ngày tháng sau này của nàng không kém hơn lúc đi theo Hoắc Xuân Dương, sẽ càng tốt hơn.Trần Binh thèm Lữ Cầm lâu rồi, nhưng trước kia gã không dám biểu lộ ra chút ý đồ. Trần Binh biết rõ nếu để Hoắc Xuân Dương biết suy nghĩ của gã thì Hoắc Xuân Dương sẽ giết gã ngay, không cho gã chút cơ hội. Trần Binh chỉ có thể giấu sâu ý đồ vào đáy lòng, không dám nói với ai.Sau khi Hoắc Xuân Dương mất tích Trần Binh vẫn không thể nhào lên, vì bên cạnh Lữ Cầm có Thạch Tuyên. Thạch Tuyên là tổng quản phủ thành chủ, đi theo Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm mấy chục năm, có sức ảnh hưởng rất lớn trong phủ thành chủ, có một đám vệ đội mặc giáp cực kỳ trung thành với nàng. Trần Binh không thể chống đối Thạch Tuyên, gã không nắm chắc sẽ thắng.Giờ thì tốt rồi, Hoắc Xuân Dương chết, Thạch Tuyên chắc cũng đi bán muối rồi, Lữ Cầm thành vật trong túi của gã.Lữ Cầm giận run hung tợn trừng Trần Binh:- Ta phi! Đồ vô sỉ! Ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt! Ta có chết cũng không theo ngươi!Lữ Cầm yếu hơn Trần Binh, tuy nàng cũng là cảnh giới Tiên Thiên nhưng bất lực trước gã. Nghe những lời dâm uế, Lữ Cầm quyết tâm nếu Trần Binh cứng rắn làm bẩn nàng thì nàng sẽ tự sát ngay. Dù chết Lữ Cầm cũng không cho phép Trần Binh làm nhục mình.Trần Binh cười gian:- Cương cường lắm, ha ha, ta có kiên nhẫn, ta đợi được. Ta tin sớm muộn sẽ có ngày nàng đổi ý.Trần Binh không định cưỡng bức Lữ Cầm, có lẽ gã nhìn ra lúc này không phải thời cơ tốt để làm chuyện đó. Trần Binh không chắc khống chế nàng trước khi nàng tự sát, nếu Lữ Cầm chết thì hết vui.Bên ngoài chợt vọng vào thanh âm:- Phó thành chủ đại nhân!Trần Binh nghe tiếng kêu, gã dặn Lữ Cầm một câu rồi đứng lên:- Lữ Cầm hãy nghỉ ngơi đi, chờ tối chút ta sẽ đến thăm nàng.Trần Binh cười tủm tỉm ra khỏi phòng, thấy một hộ vệ đứng đó.Trần Binh biết chiến tranh giữa Triệu gia và Cảnh gia chắc đã có kết quả, hộ vệ đến báo cáo.Trong phòng, mắt Lữ Cầm đỏ ửng rơi lệ hai hàng. Nàng muốn chết cho rồi, nhưng nàng tin Hoắc Xuân Dương chưa chết. Hoắc Xuân Dương còn sống mà nàng tự sát, khi gã trở về thì làm sao bây giờ? Nàng phải cố gắng sống sót chờ Hoắc Xuân Dương về.Lữ Cầm ngẩng đầu nhìn trần nhà, thì thào: - Tại sao như vậy? Sao có thể như vậy? Thuần Dương, chàng đang ở đâu?Lệ ướt mặt giai nhân.Trần Binh nhìn hộ vệ, cười hỏi: - Như thế nào? Có phải Cảnh gia đã bị san bằng? Hết chương 362.



Bạn cần đăng nhập để bình luận