Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 600. Chết Cho Ta!



Chương 600. Chết Cho Ta!



Đám người Cảnh Sơn Cừ ngây ra như phỗng.Cảnh Ngôn nhìn sang Cảnh Sơn Cừ, quát:- Cảnh Sơn Cừ, giờ hãy mang theo người của ngươi cút ra Huy Hoàng đan lâu ngay!Với loại người này dù có năng lực mạnh đến mấy Cảnh Ngôn cũng sẽ không dùng.Mặt Cảnh Sơn Cừ trắng bệch nói: - Cảnh Ngôn, ngươi không thể làm như vậy!Cảnh Ngôn nghe vậy bật cười hỏi lại: - A? Tại sao ta không thể?Cảnh Sơn Cừ nóng nảy:- Ngươi . . . ta . . . ta trả giá cho Huy Hoàng đan lâu nhiều như vậy, sao ngươi có thể tùy ý đuổi ta đi? Nếu không có ta thì Huy Hoàng đan lâu có thể phát triển nhanh vậy sao? Cảnh Ngôn, ngươi không thể qua sông đoạn cầu!Nếu bị Cảnh Ngôn đuổi ra khỏi Huy Hoàng đan lâu chẳng những mất nhiều nguồn kiếm linh thạch còn mất mặt.Cảnh Ngôn lười nói nhiều với Cảnh Sơn Cừ:- Được rồi, miễn nói nhảm đi. Ta cho ngươi cơ hội an toàn rút lui, biến ra khỏi Huy Hoàng đan lâu ngay. Ta lười truy cứu việc ngươi làm, trước kia ngươi đã tham ô bao nhiêu tài nguyên của đan lâu ta cũng không tính sổ. Nhưng ngươi còn không biết điều thì đừng trách ta ra tay vô tình! Một nam nhân trung niên ngồi bên cạnh Cảnh Sơn Cừ la lên: - Ta nói này, dù Huy Hoàng đan lâu là ngươi thành lập cũng không thể bá đạo như vậy! Mấy năm nay chủ quản Cảnh Sơn Cừ hy sinh nhiều cho đan lâu, ngươi cứ như thế đuổi chủ quản đi? Ngươi không sợ bị người nói sau lưng sao?Người này có quan hệ rất thân với Cảnh Sơn Cừ, được gã đưa vào Huy Hoàng đan lâu. Nam nhân trung niên biết Cảnh Sơn Cừ bị đuổi đi thì mình cũng không thể ở lại, chắc chắn sẽ bị đá ra theo.Gã biết Huy Hoàng đan lâu do Cảnh Ngôn thành lập, biết địa vị của hắn trong Cảnh gia, danh vọng trong Đông Lâm thành. Nhưng sự việc liên quan đến tương lai của mình, vô hình trung bớt kiêng dè nhiều, nên gã mới dám la lối với Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn nhìn sang người nói chuyện, nheo mắt hỏi: - Ngươi tên là gì?Người đó ngẩng cao đầu không chút e dè trừng Cảnh Ngôn:- Ta tên Tiền Lực, là quản sự cao cấp của Huy Hoàng đan lâu!Võ giả này tên là Tiền Lực, tu vi Võ Đạo không tệ, là Tiên Thiên đỉnh, xem như cao thủ trong Đông Lâm thành. Tuy Đông Lâm thành phát triển không tệ, số lượng võ giả Tiên Thiên tăng nhiều nhưng khá hiếm võ giả bước vào Đạo Linh cảnh. Nên võ giả Tiên Thiên đỉnh vẫn tính là cao thủ hàng đầu.Nói ra thì Tiền Lực không phải người tốt lành gì, gã không phải người Đông Lâm thành, sau này Đông Lâm thành càng nổi tiếng gã mới vào ở. Trong một lần tình cờ Tiền Lực quen Cảnh Sơn Cừ, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên quan hệ ngày càng tốt.Cảnh Sơn Cừ dùng quyền lực đưa Tiền Lực vào Huy Hoàng đan lâu, vì gã có tu vi Võ Đạo xuất sắc nên trong thời gian ngắn chức vụ càng lên càng cao, mãi đến khi thành quản sự cao cấp, có tư cách tham gia họp cao tầng.Tiền Lực không có nhiều kính sợ Cảnh Ngôn, nhưng Cảnh Sơn Cừ biết rõ sự đáng sợ của hắn. Tộc trưởng, thành chủ đều hết sức tôn trọng Cảnh Ngôn.Cảnh Sơn Cừ nhỏ giọng khuyên Tiền Lực:- Tiền Lực, ngươi bớt nói đi.Tiền Lực đúng là không phải loại người đàng hoàng, gã miệng đầy xấu xa vu vạ:- Chủ quản Cảnh Sơn Cừ sợ Cảnh Ngôn chứ ta thì không! Hừ! Đúng là hắn thành lập Huy Hoàng đan lâu, nhưng hắn đã bao lâu không trở lại? Hắn cống hiến cái gì cho sự phát triển của Huy Hoàng đan lâu? Chủ quản Cảnh Sơn Cừ đã góp bao nhiêu công sức cho Huy Hoàng đan lâu? Nếu không có chủ quản thì Huy Hoàng đan lâu làm gì có sức ảnh hưởng như ngày nay? Giờ thì hay rồi, Cảnh Ngôn vừa trở về liền muốn đuổi chủ quản xuống, còn kêu chủ quản mang theo các huynh đệ ra Huy Hoàng đan lâu, hắn dựa vào cái gì? Ta sớm nói rồi, chắc chắn mụ đàn bà Tô Tử Huyên có một chân với Cảnh Ngôn, nếu không thì sao ả được làm chủ quản? Thấy không, Cảnh Ngôn vừa trở lại liền cho ả làm tổng quản, còn chủ quản Cảnh Sơn Cừ bị người ta quét ra khỏi cửa, trong thiên hạ làm gì có đạo lý như vậy?Tô Tử Huyên nghe những câu sau tức giận mặt đỏ rần:- Ngươi . . . ngươi nói bậy bạ cái gì!?Tên khốn này nói chuyện quá khó nghe, dám đặt điều nói nàng và Cảnh Ngôn dan díu với nhau!Một thân tín khác của Cảnh Sơn Cừ cười lạnh nhìn Tô Tử Huyên, châm chọc:- Tô Tử Huyên, nếu ngươi trong sạch còn sợ bị người nói?Cảnh Sơn Cừ lên tiếng: - Cảnh Ngôn, ngươi cho Tô Tử Huyên làm tổng quản, ta không có quyền lực phản đối quyết định của ngươi. Nhưng ngươi bắt ta rời khỏi Huy Hoàng đan lâu thì hơi vô lý.Cảnh Ngôn nhếch mép nhìn Cảnh Sơn Cừ và Tiền Lực.Cảnh Sơn Cừ tiếp tục bảo: - Hơn nữa ngươi bảo ta mang theo người của ta biến đi, đây không phải chuyện tốt cho đan lâu. Nếu ta và người của ta đều rời đi, ta nghĩ Huy Hoàng đan lâu sẽ không vận chuyển được.Hiện giờ đa số nhân viên quản lý của Huy Hoàng đan lâu đều là người của Cảnh Sơn Cừ, nếu bọn họ thật sự rời đi thì đan lâu sẽ bị tê liệt.Nghĩ đến đây Cảnh Sơn Cừ càng tự tin, gã không tin Cảnh Ngôn sẽ trơ mắt nhìn Huy Hoàng đan lâu bị tê liệt.Không chỉ có đa số người tầng quản lý theo phe Cảnh Sơn Cừ, trong đan sư, dược tề sư cũng có nhiều người thân thiết với gã.Cảnh Ngôn không quan tâm Cảnh Sơn Cừ, hắn nhìn sang Tô Tử Huyên, chỉ vào Tiền Lực hỏi nàng:- Tử Huyên, Tiền Lực làm việc trong đan lâu thế nào?Tô Tử Huyên cau mày liếc Tiền Lực, ngập ngừng:- Làm việc?Tô Tử Huyên đến gần Cảnh Ngôn, nghiến răng nói nhỏ:- Cảnh Ngôn ca, Tiền Lực là đồ khốn, hắn không làm việc đàng hoàng trong đan lâu, cả ngày nhàn nhã dạo chơi. Bình thường không đến đan lâu, còn hay tìm cớ lĩnh tài nguyên tu luyện từ đan lâu. Cái đó chưa tính là gì, hắn còn vấy bẩn vài nhân viên bán hàng của đan lâu, giờ các nhân viên bán hàng sợ nhất là Tiền Lực. Hắn là võ giả Tiên Thiên đỉnh lại có Cảnh Sơn Cừ chống lưng, chúng ta không làm gì được hắn.Mắt Cảnh Ngôn bắn ra tia sáng lạnh:- Người này đáng chết!Cảnh Ngôn đã sinh ra sát ý với Tiền Lực. Vừa rồi Tiền Lực vô lễ với Cảnh Ngôn, đây không phải nguyên nhân chính làm hắn muốn giết người. Cảnh Ngôn muốn giết Tiền Lực vì chuyện gã làm trong Huy Hoàng đan lâu, vấy bẩn nữ nhân là tội lỗi hắn không tha thứ.Cảnh Ngôn co ngón tay búng ra kình phong:- Chết cho ta!Tiền Lực hét thảm:- Cái gì? Không!Thực lực của Cảnh Ngôn cỡ nào, võ giả Tiên Thiên đỉnh như Tiền Lực sao cản nổi? Chỉ một cái búng tay cũng làm gã hết đường ngăn cản.Cùng với tiếng hét thảm, trên trán Tiền Lực thủng một lỗ cỡ ngón tay, sắc trắng đỏ trào ra. Hết chương 600.



Bạn cần đăng nhập để bình luận