Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 852. Lại Tiến Một Bước



Chương 852. Lại Tiến Một Bước



Cảnh Ngôn không muốn chiến một trận với lão tông chủ Nghê Thường Thần Môn, dù sao trong sân nhà của người ta, hắn đã nếm uy năng của thánh khí trấn tông Thải Hồng Thần Kiều.Thải Hồng Thần Kiều ở trong tay võ giả Thánh Đạo tam cảnh uy năng mạnh hơn trong tay võ giả Thánh Đạo nhị cảnh nhiều.Hơn nữa Cảnh Ngôn bị thương hơi nặng, thần hồn có tổn thương, hắn nên thừa dịp còn sớm rời khỏi chốn thị phi.Cảnh Ngôn bay khỏi Nghê Thường Thần Môn, không chào hỏi ba người Tiêu Chiêm. Không phải Cảnh Ngôn ngạo mạn gì, lúc này dính dáng với ba người Tiêu Chiêm càng nhiều càng đem đến rắc rối cho họ.Giây lát Cảnh Ngôn đã mất hút phía chân trời.*** Lão tông chủ nhìn quanh toàn trường, chậm rãi nói:- Các vị đạo hữu, chuyện hôm nay khiến các vị bị sợ hãi, ta đại biểu Nghê Thường Thần Môn xin lỗi các vị!Mọi người vội nói không sao, hôm nay họ được xem màn kịch hay. Đại chiến như thế không thường thấy, một thời gian dài về sau họ có chuyện để tán dóc.Lão tông chủ nói: - Nghê Thường Thần Môn ta còn chút việc riêng cần giải quyết, không giữ các vị ở lại.Mọi người hiểu họ nên đi.Đám người từ biệt bay đi.Lão tông chủ ánh mắt sắc bén liếc qua:- Đại tông chủ, Tam tông chủ, giải quyết chuyện Tang Thanh xong đến thần điện gặp ta.Đại tông chủ nhíu chặt mày hỏi: - Lão tông chủ, thật sự làm Tang Thanh . . .?Cảnh Ngôn đã đi rồi còn xử lý Tang Thanh sao?Ánh mắt lão tông chủ thay đổi:- Lời ta nói ra sao có thể không giữ lời?Đại tông chủ vội nói: - Vâng, ta hiểu rồi!Dù Tang Thanh van xin nhưng nàng chỉ là võ giả Đạo Hoàng cảnh, mặc người xâm lược. Lúc này Tang Thanh hơi hiểu cảm giác bất lực khi Thánh Nữ Bạch Tuyết bị buộc gả cho Phương Kiệt.Bị cướp đi tu vi, đuổi ra Nghê Thường Thần Môn, một Thánh Nữ không có tu vi sẽ có kết cục thế nào? Nên biết lúc trước nhiều người thèm nhỏ dãi Tang Thanh.Sau thời gian một tách trà, trong thần điện trên đỉnh Thải Hồng phong Nghê Thường Thần Môn.Lão tông chủ ra lệnh cho Đại tông chủ:- Đại tông chủ, ngươi tự mình phái người đi xin lỗi, dù sao thiếu chủ Phương gia Phương Kiệt chết trong Nghê Thường Thần Môn ta.Đại tông chủ căng thẳng hỏi: - Lão tông chủ, Phương Kiệt chết trong Nghê Thường Thần Môn, có khi nào Phương gia sẽ giận chó đánh mèo Nghê Thường Thần Môn?Lão tông chủ mắt lóe tia sáng nói: - Nên mới kêu ngươi phái người đi xin lỗi! Còn về Phương gia có chịu tha thứ Nghê Thường Thần Môn hay không thì tùy. Phương gia tuy là thế lực nhất phẩm nhưng muốn tiêu diệt chúng ta sẽ phải trả giá cực đắt, tộc trưởng Phương gia sẽ không lỗ mãng như vậy.Đại tông chủ sớm muốn hỏi một câu:- Lão tông chủ, với tu vi của người khống chế Thải Hồng Thần Kiều thì giữ lại Cảnh Ngôn . . . Khi lão tông chủ xuất hiện kêu Cảnh Ngôn dừng tay Đại tông chủ đã thấy lạ, nhưng lúc ấy có mặt nhiều người ngoài, nàng không tiện hỏi.Lão tông chủ lắc đầu nói: - Rất khó, Cảnh Ngôn tuy chỉ là Thánh Đạo nhị cảnh, không có thánh khí ra hồn. Nhưng thực lực của hắn cực kỳ mạnh, Thánh Đạo nhị cảnh bình thường không thể so sánh.Nếu có thể lão tông chủ sẽ không để Cảnh Ngôn đi dễ vậy, nhưng bà không nắm chắc. Nếu đánh nhau lão tông chủ khó khống chế tình hình, để Cảnh Ngôn rời đi là lựa chọn bất đắc dĩ.Mặt Đại tông chủ cay đắng nói: - Nói ra cũng lạ, một Thánh Đạo nhị cảnh mà mạnh như vậy, ta khống chế Thải Hồng Thần Kiều cũng không đánh lại hắn.Lão tông chủ đảo tròng mắt nói: - Hừ! Nếu ngươi có thể nắm giữ một loại thần thông thì ngươi có thể làm Thánh Đạo tam cảnh!Đại tông chủ hút không khí:- Thần thông? Không lẽ Cảnh Ngôn nắm giữ thần thông?Đúng là Đại tông chủ không ngờ Cảnh Ngôn nắm giữ thần thông, tuy nàng biết thần thông nhưng rất xa lạ với nó. Đại tông chủ chấp chưởng thế lực nhị phẩm Nghê Thường Thần Môn nhiều năm chỉ gặp một lần võ giả nắm giữ thần thông, ở trong Hỗn Loạn Chi Địa, hôm nay là lần thứ hai.Nếu lão tông chủ không nói trong một chốc Đại tông chủ không liên tưởng đến Cảnh Ngôn nắm giữ thần thông.Trong Vô Vọng Thâm Uyên có nhiều võ giả Thánh Đạo cảnh nhưng người nắm giữ thần thông hiếm như lông phượng sừng lân.Lão tông chủ nói: - Nếu ta không nhìn lầm hắn đúng là nắm giữ thần thông, hơn nữa bị vây giết mới thành công lĩnh ngộ.Đại tông chủ gật gù hiểu ra:- Ta hiểu rồi, hèn gì sức chiến đấu của hắn đột nhiên tăng nhiều.Sau đó Đại tông chủ biến sắc mặt nói: - Cảnh Ngôn trông nhỏ tuổi nhưng sao có thể nắm giữ thần thông? Hơn nữa hắn chỉ là Thánh Đạo nhị cảnh, lão tông chủ vào Thánh Đạo tam cảnh mấy ngàn năm mà chưa có thần thông!Đại tông chủ rất giật mình.Lão tông chủ nghe vậy lắc đầu, không nói thêm gì.Nắm giữ thần thông quá khó khăn.Lão tông chủ nhìn hướng Tam tông chủ:- Tam tông chủ, Thánh Nữ Bạch Tuyết là ngươi mang về, tông môn tốn nhiều tài nguyên bồi dưỡng nàng ta, lại vì nàng ta khiến tông môn gặp sỉ nhục lớn như vậy. Ngươi có trách nhiệm trong chuyện này.Tam tông chủ vội nhận sai:- Xin lão tông chủ trách phạt!Lão tông chủ nói: - Trách phạt? Ngươi hãy đóng cửa sám hối mười năm đi!Tam tông chủ đồng ý:- Vâng!*** Cảnh Ngôn rời khỏi Nghê Thường Thần Môn, một đường vận chuyển Thiên Không Chi Dực bay với tốc độ nhanh nhất.Giây lát Cảnh Ngôn đã rời khỏi Thiên Hà Thần Vực, vào khu hòa bình, sau đó hắn vào Càn Khôn tiểu thế giới.Bạch Tuyết thấy Cảnh Ngôn xuất hiện trước mặt thì thở phào:- Cảnh Ngôn!Bạch Tuyết ở trong Càn Khôn tiểu thế giới không cách nào thăm dò tình huống bên ngoài, rất lo cho an toàn của Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn nói: - Bạch Tuyết, chúng ta đã rời khỏi Thiên Hà Thần Vực, đến khu hòa bình, tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Hiện tại ta cần chữa thương, tạm không nói chuyện được.Cảnh Ngôn bị thương không nhẹ cần chữa trị ngay, đặc biệt thần hồn bị tổn hại càng cần nhanh chóng chữa lành.Bạch Tuyết gật đầu.Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng, dùng một ít đan dược cửu giai trị thương và Thần Huy Đan. Cảnh Ngôn luyện chế bốn viên Thần Huy Đan, trước đó dùng một viên, còn lại ba viên.May mắn có Thần Huy Đan, nếu không lần này Cảnh Ngôn bị tổn hại thần hồn không biết chờ bao lâu mới tự động chữa lành.Nửa tháng qua trong chớp mắt.Chữa thương nửa tháng Cảnh Ngôn hầu như khỏe mạnh. Thần hồn hơi yếu ớt nhưng được Thần Huy Đan nuôi dưỡng, về tổng thể thần hồn càng mạnh hơn, thần niệm ngưng tụ hơn. Tin tưởng không lâu sau thần hồn sẽ lành lặn như ban đầu, khi ấy sức chiến đấu của Cảnh Ngôn sẽ lại tăng tiến.Bạch Tuyết thấy Cảnh Ngôn mở mắt ra đứng dậy, nàng hỏi ngay:- Cảnh Ngôn có sao không?Cảnh Ngôn nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, nói: - Không sao. Bạch Tuyết, lúc trước sao nàng vào Vô Vọng Thâm Uyên làm gì? Nàng chỉ có tu vi Đạo Linh cảnh, ở trong Vô Vọng Thâm Uyên rất nguy hiểm! Hết chương 852.



Bạn cần đăng nhập để bình luận