Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 887. Lòng Đầy Căm Hờn



Chương 887. Lòng Đầy Căm Hờn



Hoàng Nhất Sơn không phải tử đệ Sở gia nhưng cũng là thành viên trong gia tộc, là thiên tài Võ Đạo được bồi dưỡng từ nhỏ.Trong Thiên Nguyên đại lục thiên tài trẻ có thiên phú sẽ được tuyển ra bồi dưỡng. Ví dụ mục đích thiết lập học viện trong từng quận thành là để bồi dưỡng thiên tài Võ Đạo.Ở Vô Vọng Thâm Uyên thì thế lực bàn cứ, không có cơ cấu nhà nước thống nhất, nên thế lực lớn nhỏ sẽ lựa chọn một số võ giả thiên phú xuất sắc trong địa vực của mình để bồi dưỡng. Đôi khi hai thế lực vì tranh giành thiên tài Võ Đạo thiên phú siêu cao mà không tiếc đánh nhau. Đối với mỗi thế lực thì thiên tài cũng là một loại tài nguyên khan hiếm.Hoàng Nhất Sơn bước ra khỏi đoàn người Sở gia, đi tới lôi đài chính giữa quảng trường.Ngọc Thư Môn phái võ giả mặc trường bào màu đen lên sân.Khi Lộc Sâm nói bắt đầu tỷ thí, hai người lao vào đánh, không nói nhiều. Hai người chỉ có một mục tiêu là đánh bại đối phương.Sở Liên Tinh nhíu mày nói: - Ngọc Thư Môn phái ra nhân tuyển thứ hai rất lạ mặt.Sở Liên Tinh làm phó thống lĩnh chiến doanh Sở gia đương nhiên tìm hiểu qua võ giả thực lực mạnh trong chiến doanh Ngọc Thư Môn. Nhưng nàng chưa từng thấy mặt nhân tuyển thứ hai của Ngọc Thư Môn.Ngọc Thư Môn sẽ phái võ giả thực lực kém tham gia văn đấu với Sở gia sao?Sở Liên Tinh thầm lo, đám người thống lĩnh Sở Tiên Liệt cũng cau mày. Họ chưa gặp qua người thứ hai Ngọc Thư Môn phái ra xuất chiến, vì chưa thấy mặt nên không yên lòng.Xem tình hình trước mắt thì Ngọc Thư Môn tuyệt đối sẽ không tùy tiện phái người xuất chiến, vì nếu thua trận thứ hai sẽ miễn đấu trận thứ ba, Sở gia trực tiếp thắng được quyền khai thác khoáng sản mới. Ngọc Thư Môn nhất định sẽ dốc hết sức bắt lấy trận thứ hai vô cùng quan trọng.Cảnh Ngôn đột nhiên mở miệng nói: - Hoàng Nhất Sơn sắp thua.Sở Liên Tinh kinh ngạc hỏi: - Cái gì? Cảnh Ngôn, ngươi nói gì? Mới đánh nhau mà Hoàng Nhất Sơn sắp thua? Hoàng Nhất Sơn rất mạnh, dù dụng phải Sở Thanh Dao cũng có cơ hội thắng. Trong võ giả dưới Thánh Đạo cảnh dù có ai mạnh hơn Hoàng Nhất Sơn cũng sẽ không vượt quá xa.Cảnh Ngôn cau mày lắc đầu nói: - Đối thủ của Hoàng Nhất Sơn rất mạnh, hơn nữa vũ khí trong tay hắn rất đặc biệt. Chúng ta ở xa không cảm nhận trực tiếp, nhưng vũ khí này chắc có thể phát ra một loại dao động kỳ lạ có thể ảnh hưởng tinh thần võ giả khi đối chiến.Nếu không có vũ khí đặc biệt này Hoàng Nhất Sơn ít nhất có thể đánh một lúc với đối phương, nhưng giờ gã không chống chọi được lâu.Phương Nhược Vũ nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài:- Vũ khí đặc biệt?Cảnh Ngôn nói: - Ừm! Thật ra người này không có vũ khí đặc biệt thì Hoàng Nhất Sơn cũng không thắng được. Không tính vũ khí thì sức chiến đấu của người này vẫn cao hơn Hoàng Nhất Sơn, mạnh hơn nhiều.Sở Liên Tinh nhíu chặt chân mày:- Không thể nào! Làm sao trong chiến doanh Ngọc Thư Môn có võ giả Đạo Hoàng cảnh mạnh vậy được? Sở gia chúng ta không kịp chiêu viện trợ từ bản bộ gia tộc, Ngọc Thư Môn cũng không có thời gian đó.Cảnh Ngôn nhếch mép nói: - Cái này phải hỏi U Minh tông, e rằng võ giả kia là U Minh tông tìm đến giúp Ngọc Thư Môn.U Minh tông và Ngọc Thư Môn đã có quan hệ thân thiết, vậy U Minh tông giúp Ngọc Thư Môn trong chuyện này cũng rất bình thường. U Minh tông là thế lực nhất phẩm, tìm võ giả Đạo Hoàng cảnh mạnh xuất chiến vì Ngọc Thư Môn không phải chuyện khó.Sở Liên Tinh nghe vậy lặng im, nàng hiểu ý Cảnh Ngôn.Đám người Sở gia trước khi đến chiến doanh U Minh tông đã suy nghĩ đến mặt này, lo U Minh tông động tay chân. Nhưng Sở gia không có cách nào tránh chuyện như vậy, chỉ có thể cầu nguyện nó không xảy ra.Nhưng xem ra việc họ lo lắng vẫn đến, U Minh tông vì giúp Ngọc Thư Môn được khoáng sản mới mà thiên vị đến hết nói nổi.Như Cảnh Ngôn nói Hoàng Nhất Sơn rất nhanh thua, bị đánh bại trên lôi đài.Cảnh tượng sau đó khiến đám người Sở gia vô cùng tức giận.Hoàng Nhất Sơn đã bị đánh bại nhưng đối thủ không ngừng lại để Hoàng Nhất Sơn có cơ hội nhận thua. Gã tiếp tục tấn công đá mạnh Hoàng Nhất Sơn vốn té ngã bay ra.Hoàng Nhất Sơn ngã xuống đất đã mất gần hết sức chống cự, va chạm mạnh làm gã bị thương nặng.Đây là văn đấu chứ không phải chém giết sống chết!Ngọc Thư Môn phái nhân tuyển thứ hai rất quá đáng, hoàn toàn là cố ý, mọi người đều thầm hiểu.Nên đám người Sở gia mới lộ biểu tình tức giận. Văn đấu vốn nên điểm đến liền ngừng, giờ Ngọc Thư Môn phái nhân tuyển thứ hai tiếp tục ra tay khi Hoàng Nhất Sơn đã bị hạ gục, quá đáng hết sức.Sở Thanh Dao nghiến răng:- Đáng giận!- Ngọc Thư Môn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn khai chiến với Sở gia ta?- Ngọc Thư Môn chết tiệt!Đám người Sở gia lòng đầy căm hờn, ước gì trực tiếp đánh với Ngọc Thư Môn.Nhân tuyển thứ hai của Ngọc Thư Môn nhìn Hoàng Nhất Sơn bị ném bay hộc máu rớt xuống đất, mỉm cười nói: - Xin lỗi, rất xin lỗi, ta không dừng tay kịp, lỡ bị thương người Sở gia rồi.Xem thái độ và ngữ điệu đó có vẻ gì là xin lỗi?Sở Thanh Dao vừa nói vừa chạy tới trước mặt Hoàng Nhất Sơn bị thương nặng, mang gã trở lại đoàn người Sở gia:- Ta đi đưa Nhất Sơn về.Sở Tiên Liệt trừng Bạch An Thư đắc ý vênh mặt, lạnh lùng quát: - Bạch An Thư, Ngọc Thư Môn bên ngươi làm vậy là sao?Bạch An Thư khóe mắt liếc Sở Tiên Liệt:- Sở Tiên Liệt đừng kích động, hôm nay tuy là văn đấu nhưng dù sao là tỷ thí, có ngộ thương cũng không tránh khỏi. Hơn nữa chúng ta không phải cố ý. Sở Tiên Liệt, Sở gia các ngươi thua không nổi sao?Sở Tiên Liệt tức giận người run rẩy không nói nên lời:- Ngươi . . .!Lộc Sâm ngắt ngang, lắc đầu nói: - Sở thống lĩnh bình tĩnh chút, Bạch thống lĩnh nói có lý, đã tỷ thí thì ngộ thương là điều không thể tránh khỏi. Sở thống lĩnh mau chữa trị cho người Sở gia bị thương đi, sau đó là trận tỷ thí cuối cùng.Nghe như lời thấm thía nhưng rõ ràng thiên vị Ngọc Thư Môn.Sở Tiên Liệt đến trước mặt Hoàng Nhất Sơn, hỏi: - Nhất Sơn, ngươi bị nặng lắm không?Hoàng Nhất Sơn là thành viên Sở gia đặc biệt bồi dưỡng, thiên phú rất cao, tương lai có hy vọng vào Thánh Đạo cảnh. Thiên tài Võ Đạo như vậy không dễ tìm được.Cảnh Ngôn đã kiểm tra thân thể giúp Hoàng Nhất Sơn, gã đúng là bị thương rất nặng, kinh mạch Võ Đạo tổn hại nghiêm trọng, nguyên khí vụ tuyền cũng hỗn loạn. Hết chương 887.



Bạn cần đăng nhập để bình luận