Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 925. Trái Tim Băng Giá



Chương 925. Trái Tim Băng Giá



Ánh mắt võ giả của mấy đại lục khác khi nhìn Cảnh Ngôn đều hơi có ý châm chọc.Nếu Hỏa Diễm Chi Địa dễ qua như thế, bọn họ cần gì phải chậm rãi di chuyển chứ? Tuổi trẻ kiến thức hạn hẹp liền hay suy nghĩ mấy điều kì lạ, không biết trời cao đất rộng.Cảnh Ngôn nghe Tiếu Thiên nói vậy liền khẽ lắc đầu. Hắn đương nhiên hiểu rõ uy năng của Hủy Diệt Chi Hỏa. Để duy trì quầng sáng phòng ngự lớn như thế quả thật cần tiêu hao rất nhiều nguyên khí. Ngay cả người có sức chiến đấu có thể so với võ giả Hư Thần nhất tinh như hắn nếu chỉ dựa vào nguyên khí trong tử phủ cùng khả năng khống chế Pháp Tắc Chi Lực thì cũng không dám đánh cược.Nhưng trên người hắn có thần đan Bổ Thiên Đan! Cho dù võ giả Nửa Bước Hư Thần dùng hết hơn nửa nguyên khí trong tử phủ, dùng một viên Bổ Thiên Đan cũng có thể bổ đầy nguyên khí trong tử phủ ở thời gian cực ngắn rồi.Dịch Tường nháy mắt ra hiệu cho Cảnh Ngôn một cái:- Cảnh Ngôn tiêu hữu, không cần nhiều lời.Dịch Tường sợ Cảnh Ngôn nói nhiều sẽ chọc giận đám người Âu Dương Lâm. Đến lúc đó cường giả Nửa Bước Hư Thần trở mặt, đuổi toàn bộ võ giả Thiên Nguyên đại lục ra ngoài thì sẽ không ổn.Dịch Tường cũng nhìn ra dường như quan hệ của Chung tiên sinh và Cảnh Ngôn không tệ. Nhưng Chung tiên sinh có thể mang hơn mười võ giả Thiên Nguyên đại lục bọn họ đi chung sao?Thực lực Chung tiên sinh có lẽ rất mạnh, thủ đoạn cũng rất nhiều nhưng việc mang theo một mình Cảnh Ngôn và mang theo mười mấy người đi tới tuyệt đối sẽ không giống nhau.Tốc độ tiêu hao nguyên khí để mở rộng phạm vi phòng ngự của quầng sáng cho mười mấy người tuyệt đối nhiều hơn mang theo một người gấp nhiều lần.Mặc dù Chung tiên sinh là Nửa Bước Hư Thần nhưng cũng không chịu được như thế. Hơn nữa, trong các võ giả của Thiên Nguyên đại lục lại không có ai có tu vi Nửa Bước Hư Thần.Huống chi, Chung tiên sinh chung quy cũng là người của thần tộc tới từ Thần giới, tại sao người ta phải mang đám dân bản xứ bọn họ đi qua Hỏa Diễm Chi Địa cơ chứ?Sắc mặt Âu Dương Lâm âm trầm nói:- Dịch Tường, nếu ngươi lại trì hoãn thì lời hứa khi trước của ta có thể không có hiệu quả nữa. Người dò đường kế tiếp vẫn sẽ chọn từ võ giả của Thiên Nguyên đại lục!Trong lòng Âu Dương Lâm hơi căm tức, chủ yếu là do Cảnh Ngôn. Ban nãy Cảnh Ngôn ngắt lời Âu Dương Lâm khiến Âu Dương Lâm rất khó chịu. Nếu không phải nể mặt Chung tiên sinh thì sao gã có thể nhịn cơ chứ?Sắc mặt Cảnh Ngôn cũng lạnh xuống:- Nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người đi dò đường trước giờ đều là võ giả của Thiên Nguyên đại lục?Ban nãy Cảnh Ngôn còn chưa biết chuyện này, hắn cho rằng người ra ngoài đều được chọn từ các võ giả các đại lục khác nữa.Bây giờ Cảnh Ngôn nghe Âu Dương Lâm nói vậy, lại thấy võ giả Thiên Nguyên đại lục chỉ có mười mấy người mà toàn bộ võ giả nơi đây cộng lại ít nhất cũng cỡ ba trăm liền hiểu.Dịch Tường nghe Cảnh Ngôn nói vậy liền vội vàng nói:- Ta lập tức đi dò đường đây.Cảnh Ngôn khẽ quát:- Dịch Tường lão ca, ngươi đứng lại!Dịch Tường hơi sững sốt, kinh ngạc nhìn Cảnh Ngôn. Trong lời Cảnh Ngôn nói có một khí thế không để người hoài nghi, khiến Dịch Tường y lập tức bị dọa.Đôi mắt Cảnh Ngôn khẽ chuyển, nhìn về phía mấy võ giả Nửa Bước Hư Thần kia. Bằng năng lực của mình, Cảnh Ngôn tự nhiên có thể cảm ứng được mấy võ giả Nửa Bước Hư Thần ở đây. Cảnh Ngôn hỏi:- Ta hỏi các ngươi! Ban nãy trước khi ta và Chung tiên sinh đến, các ngươi đều khiến võ giả Thiên Nguyên đại lục đi ra ngoài dò đường?Trong giọng Cảnh Ngôn ẩn chứa tức giận.Âu Dương Lâm rốt cục cũng nhịn không được cơn tức, mắt đầy hung quang nói:- Thằng nhóc kia, ngươi nói đúng!Gã cười lạnh:- Thiên Nguyên đại lục ngay cả một võ giả Nửa Bước Hư Thần cũng không có, nếu không có chúng ta bảo vệ, bọn họ có thể xâm nhập vào đây sao? Võ giả Nửa Bước Hư Thần của Thiên Phong đại lục cũng nhìn Cảnh Ngôn nói:- Âu Dương huynh nói có lý! Thiên hạ không có ăn cơm không trả tiền, muốn ích lợi cần trả một chút đại giới!Chung tiên sinh lắc đầu chậm rãi nói:- Này quả thật có hơi quá phận! Tuy ta xem như người ngoài nhưng mà các vị đạo hữu, các ngươi chỉ vì Thiên Nguyên đại lục không có võ giả Nửa Bước Hư Thần liền ức hiếp họ như vậy thật sự không phải hành động của quân tử đâu.Âu Dương Lâm hơi không khách khí đáp:- Nếu Chung tiên sinh ngươi là người ngoài thì không cần nhúng tay vào chuyện của dân bản xứ chúng ta.Đám người Âu Dương Lâm tuy có hơi kiêng kị Chung tiên sinh nhưng cũng không tới mức e ngại. Bọn họ rất không thích những lời Chung tiên sinh vừa nói.Chung tiên sinh nheo mắt, cười:- Ha ha, là ta nhiều chuyện!Cảnh Ngôn nhìn về phía mấy võ giả Nửa Bước Hư Thần vẫn không nói gì kia.Lời Cảnh Ngôn nói khiến ai cũng giận. Một tiểu bối Thiên Nguyên đại lục cũng dám nói chuyện với họ như vậy. Ngay cả võ giả Nửa Bước Hư Thần tính tình tốt nhất cũng nhíu mày nhìn Cảnh Ngôn.Âu Dương Lâm lập tức liền gầm lên:- Làm càn!Khí tức của Âu Dương Lâm thay đổi, dường như muốn ra tay với Cảnh Ngôn:- Tiểu tử, ngươi cũng quá cuồng vọng! Cũng dám làm càn như vậy trước mặt chúng ta, ai cho ngươi gan lớn vậy hả?- Tốt! Tốt lắm! Ta vốn vì mọi người đều là dân bản xứ cho nên không nghĩ nhiều. Bây giờ… Nếu như vậy cũng không có gì để nói cả!Trái tim Cảnh Ngôn quả thật băng giá.Mắt Âu Dương Lâm đỏ lên, nhưng giây lát mặt gã lại hiện nét mỉa mai, khinh thường nói:- Đáng giận, thằng ranh, nếu ngon ngươi liền mang theo bọn chúng cút đi! Nếu không có gan thì ngoan ngoãn câm miệng lại cho lão phu!Cảnh Ngôn cười:- Không cần ngươi nói!Cảnh Ngôn nhìn về phía hơn mười võ giả Thánh Đạo cảnh của Thiên Nguyên đại lục, hỏi:- Dịch Tường lão cả, chư vị đạo hữu của Thiên Nguyên đại lục, các ngươi có bằng lòng đi với ta không?Võ giả Thiên Nguyên đại lục đều nhìn nhau. Một hán tử tục tằng cười to nói:- Ha ha, chúng ta còn do dự cái gì? Ở đây chịu uất ức như thế còn không bằng ra ngoài chết thống khoái đâu!- Đúng, đi thì đi!- Cho dù chết cũng hơn ở đây làm pháo hôi nhiều. Hơn nữa chúng ta cũng chưa chắc sẽ chết.Võ giả Thiên Nguyên đại lục đều sôi nổi mở miệng, cơn tức vốn đè nén trong lòng cũng lập tức tan đi rất nhiều.Dịch Tường nhìn mọi người, than nhẹ một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Người Thiên Nguyên đại lục đều tỏ vẻ đồng ý đi với Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn thấy võ giả của Thiên Nguyên đại lục gật đầu liền nhìn về phía Chung tiên sinh, hỏi:- Chung tiên sinh, có thể đi chung sao?Thánh khí Chung tiên sinh dùng lúc trước có lực phòng ngự rất tốt, nếu có thể dùng thánh khí ấy đưa võ giả Thiên Nguyên đại lục đi thì tốt quá.Võ giả của những đại lục khác thấy Cảnh Ngôn hỏi Chung tiên sinh như vậy đều cảm thấy hơi buồn cười. Cảnh Ngôn này nghĩ Chung tiên sinh là ai? Hắn muốn mang hơn mười võ giả của Thiên Nguyên đại lục đi cùng, sao Chung tiên sinh có thể đồng ý được.Trong lúc nhất thời, những người này đều cảm thấy Cảnh Ngôn quả thật quá mức khờ dại. Tuy thế, bọn họ cũng không trực tiếp buông lời châm chọc mà đều nhìn về phía Chung tiên sinh, đợi Chung tiên sinh phản ứng. Hết chương 925.



Bạn cần đăng nhập để bình luận