Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 378. Bạch Tuyết bao che



Chương 378. Bạch Tuyết bao che



Lưu Văn cau mày nhìn Lư Như, lão biết Lư Như và Hứa Đông chơi thân nên không có hảo cảm gì với Lư Như.Lưu Văn hy vọng Cảnh Ngôn đi vào, vấn đề là Lư Như nói hắn vào sẽ ảnh hưởng chẩn đoán Chu lão gia tử. Trước không nói Cảnh Ngôn đi vào có gây ảnh hưởng gì không, lỡ bị đám người Lư Như cắn ngược tương đương với hại hắn.Trong phút chốc Lưu Văn do dự có nên nói giúp cho Cảnh Ngôn không.- Đan sư nhị giai tốt nhất đừng vào, không có ý nghĩa.Nói chuyện là Cơ Nguyệt đến từ Đan Quốc.Cơ Nguyệt liếc Cảnh Ngôn một cái, lão không biết hắn, không có thù hận gì, không cần nhằm vào hắn. Cơ Nguyệt nói câu này căn cứ vào hiểu biết của mình, Chu Thượng Vân kể lại tình huống của Chu lão gia tử đúng là đan sư nhị giai bình thường không thể giúp ích. Đã không giúp được thì cho đan sư nhị giai vào làm chi?Chu Thượng Vân gật đầu nói với Cảnh Ngôn: - Cơ Nguyệt tiên sinh nói đúng, Cảnh Ngôn, ngươi chờ ở đây đi.Cơ Nguyệt đã nói vậy đương nhiên Chu Thượng Vân phải nể mặt.Cảnh Ngôn xanh mặt, chửi thầm Lư Như, Hứa Đông.Chu Thượng Vân đã nói thẳng ý kiến, chẳng lẽ Cảnh Ngôn đi phản bác, cứng rắn xông vào?Mộ Liên Thiên đã nhắc hắn tính tình Quận Vương đại nhân không tốt, lỡ Cảnh Ngôn chống đối gã bị một bàn tay đập chết thì làm sao? Cảnh Ngôn tự tin đến đâu cũng không cho rằng mình có thể chịu được một bàn tay của Quận Vương đại nhân.Đã không thể chống đối được thì ngoan ngoãn nhận.Cảnh Ngôn đành lên tiếng: - Rõ.Chu Thượng Vân nói với người khác:- Chúng ta vào đi.Đoàn người đi vào kiến trúc thấp bé.Trước khi vào Hứa Đông lạnh lùng lườm Cảnh Ngôn, ánh mắt đắc ý và mỉa mai lộ rõ.Cảnh Ngôn tức giận chửi thầm:- Bà nội nó!Mộ Liên Thiên bất đắc dĩ nói: - Cảnh Ngôn, ngươi chờ ở đây đi, ta vào xem tình huống gì, chờ một lát ta đi ra nói cho ngươi.Cảnh Ngôn lên tiếng: - Ừm! Lát sau đằng trước kiến trúc thấp bé chỉ còn một mình Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn khẽ thở dài, sau đó ngồi xếp bằng chờ đợi:- Ài, đành đợi.Không lâu sau trước mắt Cảnh Ngôn có một bóng dáng vụt qua, một bóng người áo trắng đi ra khỏi kiến trúc thấp bé. Nhìn kỹ thì là thành chủ Bạch Tuyết.Người bước ra từ kiến trúc thấp bé không ai khác hơn là Đoan Dương thành thành chủ Bạch Tuyết.Cảnh Ngôn biết quan hệ của Bạch Tuyết và Quận Vương, Hoắc Xuân Dương từng nói cho hắn thành chủ Bạch Tuyết là nữ nhi của Quận Vương đại nhân.Hắn biết mối quan hệ đó, thấy Bạch Tuyết có mặt ở đây không làm hắn quá ngạc nhiên, chỉ hơi bất ngờ.Bạch Tuyết nhìn Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn!Cảnh Ngôn chào:- Thành chủ Bạch Tuyết.Bạch Tuyết giúp đỡ hắn rất nhiều, nói ra thì Cảnh Ngôn nợ ân tình nàng.Bạch Tuyết nói: - Ngươi đi theo ta.Mắt Cảnh Ngôn lấp lóe, xem ra Bạch Tuyết định dẫn hắn vào kiến trúc thấp bé.Cảnh Ngôn nói: - Thành chủ Bạch Tuyết, mới rồi Quận Vương đại nhân kêu ta ở đây chờ.Mặt Bạch Tuyết không biểu tình, vẫn lạnh băng như cũ, giọng nói cứng rắn không cho nghi ngờ:- Ta kêu ngươi đi vào với ta.Tim Cảnh Ngôn giật thót, thầm nghĩ hay là quan hệ của thành chủ Bạch Tuyết và Quận Vương đại nhân không quá tốt? Ít nhất thành chủ Bạch Tuyết không nghe lời Quận Vương, nếu không khi biết ý của Quận Vương tại sao nàng còn cứng rắn làm trái?Đầu óc Cảnh Ngôn xoay chuyển nhanh, cuối cùng gật đầu nói: - À, được rồi.Vẫn như cũ, không thể cưỡng lại thì nhận thôi.Chỉ hy vọng khi hắn đi vào sẽ không bị Quận Vương đập chết, nhưng có Bạch Tuyết che chở chắc Quận Vương không đến mức trực tiếp xuống tay? Hơn nữa thành chủ Bạch Tuyết xuất hiện ở đây nói lên nàng và lão gia tử có quan hệ rất tốt.Cảnh Ngôn đi theo Bạch Tuyết vào kiến trúc thấp bé.Không gian trong kiến trúc không quá lớn, đám người Quận Vương đứng trong đại sảnh vừa đủ lớn trước căn phòng.Một lão nhân râu tóc hoa râm ngồi khoanh chân, híp mắt, khóe môi treo nụ cười kỳ lạ.Bạch Tuyết dẫn Cảnh Ngôn vào gây chú ý, căn phòng rất nhỏ, một chút tiếng động đều bị người nghe được ngay.Hứa Đông thấy Cảnh Ngôn đi vào liền quát to: - Cảnh Ngôn, ngươi đi vào làm gì? Đây là đâu? Ai cho phép ngươi chạy lung tung? Còn không cút đi?Lư Như nhếch mép mắng:- Thứ không biết lễ độ là gì, Quận Vương đại nhân kêu ngươi chờ bên ngoài nhưng ngươi lại đi vào, công khai làm trái ý Quận Vương đại nhân là tội chết!Đám người Lưu Văn, Mộ Liên Thiên lòng lạnh lẽo, bọn họ thấy Cảnh Ngôn đi vào lòng thầm la hỏng rồi. Hai người cho rằng Cảnh Ngôn tuyệt đối không nên đi vào, đặc biệt khi Quận Vương đại nhân đã tỏ thái độ rõ ràng kêu hắn chờ bên ngoài. Cảnh Ngôn đi vào đúng là làm trái ý Quận Vương đại nhân, nơi này là chỗ Chu lão gia tử cư ngụ không phải ai cũng được vào. Cảnh Ngôn tự ý xông vào khó tránh khỏi tội.Mặt Bạch Tuyết lạnh băng phun ra mấy chữ:- Các ngươi ngậm miệng!Nghe Bạch Tuyết nói, đám người Lư Như, Hứa Đông con ngươi co rút.Bọn họ đều biết Bạch Tuyết, biết nàng là nữ nhi của Quận Vương.Lúc trước Quận Vương vì Bạch Tuyết tiêu diệt một thế gia lớn Lam Khúc quận thành, có thể nói cực kỳ yêu thương nàng.Bọn họ còn biết Chu lão gia tử vô cùng cưng yêu Bạch Tuyết, mới rồi khi họ cùng Quận Vương đi vào thấy thành chủ Bạch Tuyết ở bên cạnh Chu lão gia tử. Nếu Chu lão gia tử không thích Bạch Tuyết sẽ để nàng theo bên cạnh chăm sóc sao?Nên Lư Như, Hứa Đông bị Bạch Tuyết nạt liền im thin thít. Hai người không sợ thực lực của Bạch Tuyết, nhưng họ sợ Quận Vương và Chu lão gia tử.Dù Bạch Tuyết có lỗi trong chuyện này nhưng Quận Vương, Chu lão gia tử sẽ bênh Hứa Đông, Lư Như sao? Đáp án là không, nếu hai người nói xấu Bạch Tuyết sẽ làm Quận Vương, Chu lão gia tử bất mãn.Bạch Tuyết bổ sung thêm:- Là ta kêu Cảnh Ngôn vào.Con ngươi Quận Vương co rút, nhìn Bạch Tuyết lại ngó Cảnh Ngôn, không nói gì thêm. Quận Vương nợ nữ nhi rất nhiều, gã luôn cố gắng bù đắp nhưng không cách nào lấp kín khe nứt.Chu lão gia tử đầy hứng thú nhìn Cảnh Ngôn, lão biết tính tình của Bạch Tuyết, thái độ của nàng với Cảnh Ngôn không giống bình thường. Từ khi nào tôn nữ của lão che chở cho người ngoài như vậy? Hết chương 378.



Bạn cần đăng nhập để bình luận