Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 747. Muốn Đi?



Chương 747. Muốn Đi?



Cảnh Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý đệ nhị trọng không cần dùng trường kiếm làm vũ khí, từng hành động của hắn có thể vận dụng kiếm ý công kích. Tuy kiếm ý còn lâu mới đến uy lực võ giả Thánh Đạo cảnh khống chế pháp tắc đánh ra, nhưng đại lục này không có Thánh Đạo cảnh, uy năng kiếm ý đệ nhị trọng gần như càn quét cả đại lục, vì đã có khuôn mẫu lực lượng pháp tắc.Khi Cảnh Ngôn thi triển công kích mơ hồ thấy uy năng pháp tắc.Đại Điện Chủ sốt ruột quát to: - Lục Điện Chủ, ngươi nhanh nhất, mau đi Thánh Cung thông báo Thánh Chủ đại nhân!Đại Điện Chủ đầu tiên là sai Lục Điện Chủ đi Thánh Cung bẩm báo cho Thánh Chủ Thân Sùng, sau đó chuyển hướng Cảnh Ngôn đối mặt công kích của Đồng Việt:- Cảnh Ngôn điện chủ, gắng chống đỡ, nhất định phải cản lại chiêu này!Miễn Cảnh Ngôn đỡ được một chiêu của Đồng Việt mà không chết, đám điện chủ chạy tới bên hắn kịp lúc hợp tác đánh lại Đồng Việt.Thật lòng Đại Điện Chủ không cho rằng cả đám điện chủ hợp sức có thể đối kháng lại đại ma đầu Đồng Việt. Thánh Chủ không đến thì Đại Điện Chủ không tự tin, mấy trăm năm qua bọn họ tiến bộ Võ Đạo nhưng Đồng Việt sẽ không giẫm chân tại chỗ.Lục Điện Chủ lập tức xoay người trong thế xông lên, bay đi Thánh Cung. Gã biết có ở lại cũng không ảnh hưởng lớn đến cục diện chiến đấu, đi thông báo cho Thánh Chủ mới là sách lược tốt nhất.Mẫn Hỏa quát to: - Lão tặc Đồng Việt chịu chết đi!Mẫn Hỏa định dùng giọng nói ảnh hưởng Đồng Việt không thể tập trung xuống tay với Cảnh Ngôn.Cổ Tiên Luân lẩm bẩm, hưng phấn cổ nổi gân xanh:- Chết đi! Chết đi! Tiểu tặc Cảnh Ngôn mau chết đi!Đồng Việt nhìn Cảnh Ngôn như xem người chết, mắt lóe tia giễu cợt:- Tiểu tử, là ngươi tự tìm chết. Ta vốn không định giết ngươi, dù sao ngươi là điện chủ Thánh Điện. Nhưng ngươi tự tìm chết, muốn mấy viên đan dược của ngươi là xem trọng ngươi, vậy mà dám từ chối!Tay Đồng Việt vỗ ra va chạm với nắm đấm của Cảnh Ngôn.Ầm ầm ầm ầm ầm! Nắm đấm ngưng tụ ảo ảnh va chạm với chưởng ấn, vang tiếng nổ điếc tai.Chỗ va chạm gợn sóng.Cả không gian chấn động.Võ giả thực lực mạnh nhìn thấu phía sau vầng năng lượng là lỗ đen hư không to lớn.Cảnh Ngôn và Đồng Việt đánh nhau va chạm năng lượng xé vách tường không gian rách ra cái lỗ to. Không phải vết nứt mà là lỗ hổng to đủ đẻ nhét vài người, đen ngòm khiến người ta hoảng loạn.Lỗ hổng to đang nhanh chóng khép lại.Đồng Việt liên tiếp la lên: - Cái gì? Nguy rồi!Đồng Việt bị đẩy lùi mấy bước, quần áo rách mướp, lão trợn to mắt khó tin nhìn Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn không lùi dù chỉ nửa bước, hắn đứng thẳng tại chỗ, trường bào xanh bay phần phật nhưng thân hình như khảm vào mặt đất, bả vai lắc nhẹ.Lòng Đồng Việt dâng lên kinh hoàng:- Chết tiệt, tiểu tử này thực lực mạnh đến vậy?Tuy chỉ đánh một chiêu nhưng Đồng Việt đã thấy sợ, một chiêu này Đồng Việt không đánh tùy ý, lão định giết Cảnh Ngôn trong thời gian ngắn nhất, đỡ khỏi phải bị ai quấy nhiễu, nên lão gần như dồn hết sức vào.Thế nhưng Cảnh Ngôn nhẹ nhàng cản lại một chiêu này, Đồng Việt bị đẩy lui, kinh mạch Võ Đạo tê dại. Nhưng trông Cảnh Ngôn không bị ảnh hưởng quá lớn.Đồng Việt không muốn tin:- Chẳng lẽ tiểu tử này thực lực mạnh hơn ta? Sao có thể?Nhưng Đồng Việt không tìm ra cái cớ khác. Cảnh Ngôn không dùng ngoại lực phụ trợ, Đồng Việt biết rõ điều đó.Khi Đồng Việt bị đẩy lùi, võ giả toàn trường trố mắt ra.Người biết hung uy của Đồng Việt đều đinh ninh Cảnh Ngôn không đỡ nổi một kích khủng bố, dù hắn không chết cũng sẽ bị tổn hại nặng. Nhưng cảnh tượng trong hiện thực làm họ không ngờ tới, lần va chạm này Đồng Việt hoàn toàn bị yếu thế, đây là vì sao?Đặc biệt là Cổ Tiên Luân, lão vốn hưng phấn suýt nhảy cẫng lên chờ chúc mừng Cảnh Ngôn chết, không ngờ Cảnh Ngôn yên ổn đứng tại chỗ còn Đồng Việt tiên sinh bị đánh lui, áo rách quần manh.Cổ Tiên Luân ngốc như gà gỗ.Đồng Việt bị chọc giận ra tay đánh Cảnh Ngôn, Cổ Tiên Luân hy vọng Đồng Việt sẽ tru sát Cảnh Ngôn tại chỗ, không ngờ xuất hiện tình huống như vậy. Cổ Tiên Luân cảm giác cổ họng khô khốc. Đám trưởng lão Cổ gia càng thảm, vã mồ hôi lạnh.Tám vị điện chủ bay hướng Cảnh Ngôn khựng lại đột ngột.Bọn họ kích phát nguyên khí dốc hết sức chi viện Cảnh Ngôn, nhưng bay qua một nửa khoảng cách thấy Đồng Việt bị đánh lui. Thoáng chốc đầu óc cả đám trống rỗng, không biết có nên tiếp tục tiến lên hợp sức với Cảnh Ngôn vây công không.Cảnh Ngôn nhìn Đồng Việt chằm chằm, giọng nói bình thản chất chứa sát ý sắc bén:- Đồng Việt, ngươi mấy trăm năm không lộ mặt trên đại lục, ngươi nên tiếp tục ẩn giấu yên phận. Giờ ngươi không có cơ hội nữa, hôm nay ngươi sẽ chết tại đây. Tru sát ngươi xem như trừ hại cho đại lục.Khóe môi Đồng Việt run run nhưng lão không cãi lại:- . . . Trong lòng Đồng Việt thầm nghĩ: - Nơi này không tiện ở lâu, nhanh chóng rời đi thì hơn, Cảnh Ngôn này kỳ lạ.Đồng Việt lại vận chuyển nguyên khí dâng lên ánh sáng màu bạc.Cảnh Ngôn thấy ánh sáng bạc là loại vũ khí rậm rạp như cây kim, có lẽ là ám khí. Ám khí cây kim tốc độ cực nhanh đâm thủng không gian chẳng chút tiếng vang.Cảnh Ngôn rút ra linh khí trường kiếm màu đen chém một nhát:- Thánh Quang kiếm pháp!Kiếm quang đen quét qua không gian trước mặt.Đinh đinh đinh đinh đinh! Ám khí cây kim bạc va chạm với kiếm quang vang một chuỗi tiếng va chạm.Đồng Việt thừa dịp này bỏ lại một câu, lắc người bay đi:- Tiểu tử, hôm nay lão phu đi trước một bước, cho ngươi sống lâu vài ngày!Đồng Việt ném ám khí không phải muốn thừa dịp đó giết Cảnh Ngôn hoặc tổn hại nặng hắn, lão chỉ muốn tìm cơ hội rời đi. Vì Đồng Việt biết rõ ám khí của lão đối phó Đạo Hoàng cảnh đỉnh bình thường có hiệu quả, nhưng sẽ không uy hiếp lớn đến Cảnh Ngôn kỳ lạ này.Cảnh Ngôn nhìn Đồng Việt bay đi trốn, cười khẽ:- Muốn đi? Ngươi đi được sao? Đồng Việt tốc độ đệ nhất thiên hạ?Rào rào! Trên bầu trời Huy Hoàng Đạo Tràng chợt phủ xuống vầng sáng, từng ánh sáng chói mắt lấp lánh như có hồ nước treo giữa trời. Hết chương 747.



Bạn cần đăng nhập để bình luận