Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 603. Ơn Cứu Mạng



Chương 603. Ơn Cứu Mạng



Mọi người xung quanh chỉ trỏ Cảnh Ngôn, họ cho rằng hắn toi đời.Ai chẳng biết Đông Lâm thành là thiên hạ của Cảnh gia?Người nào có ai dám chõ mũi vào việc của Cảnh gia, không khác gì tự sát.Cảnh Tây thiếu gia là dòng chính trong dòng chính của Cảnh gia, phụ thân, gia gia của gã là nhân vật nặng ký địa vị cao quyền nặng trong Cảnh gia.Trước kia từng có người không tin xúc phạm Cảnh Tây thiếu gia, kết quả cuối cùng thế nào? Kết cục là không chừa mẩu xương.- Người này trông trẻ tuổi quá.- Có câu nghé con mới sinh không sợ hổ, quá đúng, nhưng đắc tội Cảnh gia thì hắn tàn đời rồi.- Tàn đời? Ha ha, không chỉ tàn, mạng nhỏ cũng mất cho xem.- Ai không muốn làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân? Vấn đề là mình có năng lực đó hay không?- A, các ngươi nhìn xem, người trẻ tuổi rất bình tĩnh, hắn không sợ chút nào sao? Hoặc là người trẻ tuổi này thực lực không tệ, võ giả Tiên Thiên chăng?- Dù hắn là võ giả Tiên Thiên thì sao? Võ giả cảnh giới Tiên Thiên Cảnh gia một nắm to, nghe nói có ba, bốn võ giả Đạo Linh cảnh.- . . . Đám đông bàn tán nhỏ xíu, dường như lo lời mình nói ra sẽ vời mối họa cho mình.Sắc mặt của Cảnh Ngôn càng âm trầm:- Các ngươi thật sự là tùy tùng của Cảnh Tây?Du côn này có thể nói ra tên Cảnh Tây, bảo gã không liên quan gì Cảnh Tây thì không thể nào. Tại sao du côn không nói mình là tùy tùng của người Cảnh gia nào khác mà chỉ nói tên Cảnh Tây?Thiếu gia công tử trẻ tuổi trong Cảnh gia rất nhiều.Lúc này Cảnh Ngôn đã tin những người đó thật sự là tùy tùng của Cảnh Tây.Cảnh Tây đã sa đọa đến mức này rồi sao?Cảnh Ngôn biết Cảnh Tây, đó là tử đệ dòng chính của Cảnh gia. Cảnh Ngôn còn nhớ thiên phú Võ Đạo của Cảnh Tây không tệ, lúc Cảnh Ngôn lấy ra dược tề Thánh Linh, nhóm đầu tiên nhờ vào dược tề Thánh Linh bước vào Tiên Thiên trong đó có Cảnh Tây.Du côn hùng hổ huơ kiếm định chém Cảnh Ngôn:- Tiểu tử, hiện tại biết sợ? Ha ha, có sợ cũng muộn rồi! Hôm nay lão tử quyết giết tiểu tạp chủng lắm chuyện nhà ngươi!Khí thế Cảnh Ngôn trầm xuống, uy áp phát ra:- Hừ! Áp lực nặng như núi to đánh vào người du côn, gã rùng mình đứng yên tại chỗ. Du côn nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, ánh mắt hoảng sợ.Máu chảy ra từ mắt mũi miệng lỗ tai của du côn.Cảnh Ngôn phát ra uy áp khủng bố biết bao, dù là võ giả Đạo Sư cảnh, Đạo Linh cảnh chưa chắc ngay mặt đối kháng lại được, càng đừng nói võ giả cảnh giới hậu thiên cỏn con.Chỉ uy áp đã làm nội tạng du côn tan rã.Đám đông vây xem thấy chuyện xảy ra trên người của du côn thì giật mình kêu lên: - Có chuyện gì? - Chẳng phải muốn giết người trẻ tuổi kia sao? Sao không nhúc nhích?- A! Các ngươi nhìn xem mắt, miệng của hắn chảy máu!Mấy du côn khác không biết xảy ra chuyện gì:- Tam ca? Tam ca làm sao vậy?Bọn họ chờ giây lát thấy tam ca cầm trường kiếm đứng yên tại chỗ không nói tiếng nào thì thầm lấy làm kỳ.Bùm!Du côn được gọi là tam ca lúc này ngã cái bùm, đã chết thẳng cẳng.Thấy cảnh này mấy tên du côn bừng tỉnh giấc mộng, lòng lạnh lẽo. Bọn họ không ngốc, nhìn ra thanh niên lắm chuyện này có thực lực siêu khủng bố. Bọn họ không thấy thanh niên ra mặt thế nào tam ca đã chết.Cường!Một tên du côn lắp bắp run giọng, sợ hãi mặt tím lịm:- Ngươi . . . Ngươi giết tam caMấy du côn còn sống nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:- Ngươi có biết mình làm gì không?- Dù có thế nào ngươi sẽ không trốn thoát, ngươi có chạy ra Đông Lâm thành ngay bây giờ cũng sẽ bị giết. Ngươi không biết sự cường đại của Cảnh gia! Thiên hạ to lớn không có chỗ cho ngươi đứng!Cảnh Ngôn lạnh lùng nói: - Ta có bị giết hay không chưa biết nhưng ta chắc chắn một điều, đó là mấy người các ngươi rất nhanh sẽ thành người chết.Những tên du côn đã làm chuyện vượt qua lằn ranh giới hạn của Cảnh Ngôn, cả đám đều đáng chết, hắn không thể tha cho chúng, có giữ lại chúng cũng chỉ là tai họa.- Đi!- Đi mau, mau thông báo cho Cảnh Tây thiếu gia!- Chạy!Mấy tên du côn biết mình không đánh lại Cảnh Ngôn, nghe hắn nói xong liền xoay người co cẳng chạy.Nhưng sau đó chúng phát hiện thân thể không nghe theo sai khiến, mặc cho gồng sức cỡ nào cũng không cất bước được, không thể xoay người, như thể bị cái gì giam cầm.Mấy tên du côn sợ hãi nhìn Cảnh Ngôn:- Ngươi . . . ngươi làm gì chúng ta?Cảnh Ngôn nhẹ nhàng thốt ra một chữ:- Chết!Bùm bùm bùm bùm bùm! Mấy tên du côn lặng lẽ té xuống đất tắt thở.Tự tạo nghiệt không thể sống là hình dung những người này.Đám người xem im phăng phắc, ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn.Trong đám đông không thiếu võ giả, nhưng các võ giả không nghĩ ra những tên du côn chết như thế nào. Nếu Cảnh Ngôn thực lực cường đại, là võ giả cảnh giới Tiên Thiên thì đám du côn tất nhiên không đánh lại, nhưng hắn không hề nhúc nhích. Nhiều cặp mắt nhìn, không thấy Cảnh Ngôn nhúc nhích một ngón tay mà đám du côn đã chết.Đáng sợ!Con người sợ nhất là chuyện không biết, nếu Cảnh Ngôn ra mặt giết hết du côn có lẽ họ cũng giật mình nhưng không giống như bây giờ trố mắt ra như thấy quỷ. Bọn họ hoàn toàn không biết nguyên nhân cái chết của du côn là vì Cảnh Ngôn phát ra uy áp và sát ý cực kỳ cô động, chỉ nhằm vào mấy tên du côn. Người xem, bao gồm hai ông cháu bị ăn hiếp đều không cảm nhận được.Cảnh Ngôn bình ổn nỗi lòng, thu sát ý về sau đó xoay người mỉm cười hỏi han hai ông cháu:- Lão nhân gia, tiểu cô nương có sao không?Lão nhân bị hù sợ, nghe Cảnh Ngôn hỏi thì run bắn người.Cô nương trẻ tuổi ngược lại bình tĩnh hơn, cúi gập người vái Cảnh Ngôn:- Đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân. Hết chương 603.



Bạn cần đăng nhập để bình luận