Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 572. Bích Ngọc Lâu



Chương 572. Bích Ngọc Lâu



Tuy tạm thời lèo tèo vài người bỏ ra linh thạch mua đan dược nhưng Cảnh Ngôn không nóng nảy, hắn thuê quầy hàng ba ngày, đầy đủ thời gian. Giờ mọi người không quyết định mua chủ yếu vì không chắc đan dược trên quầy hàng là thật hay giả, bỏ số tiền lớn mua nhầm đống đồ giả thì lỗ hộc máu.Đa số mọi người chờ xem, nhưng chờ khi vô vòng rồi thì dễ buôn bán.Có người hỏi thăm Chu Anh Đan:- Này, Chu Anh Đan của ngươi cũng là phẩm chất nhất đẳng?Cảnh Ngôn trả lời:- Đúng vậy, Chu Anh Đan ở đây đều là phẩm chất nhất đẳng.Người đó hỏi: - Ngươi bán Chu Anh Đan thế nào?Cảnh Ngôn đáp nhanh:- Một viên Chu Anh Đan phẩm chất nhất đẳng chỉ cần ba mươi vạn linh thạch.Chu Anh Đan là đan dược ngũ giai thường thấy, bởi vậy giá trị công khai.Người đó nghi hoặc hỏi: - Tại sao Chu Anh Đan của ngươi rẻ quá vậy? Bích Ngọc Lâu bán Chu Anh Đan phẩm chất nhất đẳng không khi nào dưới ba mươi lăm vạn linh thạch.Đôi khi đan dược quá rẻ sẽ làm người ta không yên tâm.Cảnh Ngôn dở khóc dở cười nói: - Rẻ chút không tốt sao?Cảnh Ngôn có thể bán Chu Anh Đan phẩm chất nhất đẳng mắc chút, nhưng nếu không có ưu thế về giá bán thì tốc độ bán hàng cũng chậm, Cảnh Ngôn không muốn lãng phí nhiều thời gian vào việc bán đan dược, có thời gian rảnh đó hắn sẽ luyện chế thêm nhiều đan dược. Cố ý hạ giá thấp đơn giản vì hắn muốn bán hết nhanh.Người kia lấy ra một chiếc tu di giới chỉ ném cho Cảnh Ngôn:- Được rồi, vậy ta mua hai viên thử xem. Nhưng ta cảnh cáo trước, lát nữa ta sẽ dùng đan dược này, nếu hiệu quả không đúng thì ta sẽ đến tìm ngươi tính sổ!Cảnh Ngôn nhìn trong chiếc nhẫn vừa đúng sáu mươi vạn linh thạch.Cảnh Ngôn cười nói: - Đúng giá không nói thách, là giả sẽ một đền mười!Cảnh Ngôn cất linh thạch, đưa hai viên Chu Anh Đan cho đối phương.Dần dà việc buôn bán khá khẩm hơn, nhưng đến nay đan dược được mua đều là loại giá thấp thường thấy, loại đan dược hở chút một viên trăm vạn linh thạch thì có người hỏi nhưng không ai mua. Võ giả có khả năng mua một viên đan dược trăm vạn linh thạch đều là tu vi Đạo Sư cảnh, võ giả Đạo Linh cảnh hầu như không có tài lực đó.Đan Linh Chi Thành, một góc hội giao dịch, một quầy hàng diện tích lớn đến bốn, năm mươi bình phương.Chủ hàng là một nam nhân mặc trường bào màu vàng, có mấy võ giả mặc đồng phục có chữ Bích Ngọc Lâu đứng cạnh gã.Trên quầy hàng bày đủ loại đan dược, đây là quầy hàng mà Bích Ngọc Lâu thuê.Bích Ngọc Lâu tuy là đan lâu trong Đan Quốc, rất nổi tiếng, nhưng dòng người trong hội giao dịch rất lớn, Bích Ngọc Lâu không muốn bỏ qua cơ hội này nên thuê một quầy hàng. Với quan hệ của Bích Ngọc Lâu không khó gì thuê quầy hàng diện tích lớn.Danh tiếng của Bích Ngọc Lâu quá nổi, nhiều võ giả đi quầy hàng mua đan dược. Mấy người bán hàng thỉnh thoảng hoàn thành các đợt hàng, nhưng dần dà tình huống thay đổi.Nam nhân mặc áo vàng nheo mắt cười tủm tỉm, nhưng khi phát hiện võ giả mua đan dược ít dần thì cau mày.Nam nhân mặc áo vàng hỏi người bán hàng:- Có chuyện gì? Tốc độ bán đan dược hơi chậm đúng không?Một người bán hàng lúc này mới nhận ra vấn đề:- Chủ quản đại nhân, hình như chậm thật, nãy giờ ít người mua đan dược.Nam nhân mặc áo vàng có thể làm chủ quản Bích Ngọc Lâu đương nhiên có năng lực nhất định. Khi gã thấy ít võ giả mua đan dược liền nhận ra có vấn đề.- Không thích hợp, tại sao người mua đan dược đột nhiên thiếu? Không đúng, chắc chắn có vấn đề.Một nam nhân mặc đồ giống mấy người bán hàng chạy nhanh vào:- Chủ quản! Chủ quản!Người bán hàng này thở hổn hển vừa nói vừa chỉ một hướng:- Chủ quản, bên kia có một quầy hàng bán đan dược!Nam nhân mặc áo vàng sầm mặt hỏi: - Quầy hàng bán đan dược? Người ta bán thì kệ người ta, ngươi ồn ào cái gì?Nam nhân mặc áo vàng tưởng người bán hàng này phát hiện thứ tốt gì nên chạy nhanh về báo cho gã, ai ngờ chỉ nói là có quầy hàng bán đan dược.Hội giao dịch lớn như vậy có quầy hàng bán đan dược là bình thường.Người bán hàng sốt ruột nói: - Chủ quản . . . không phải! Quầy hàng đó bán số lượng đan dược rất nhiều!Nam nhân mặc áo vàng chủ quản cười khẩy nói: - Nhiều đan dược? Ha ha, nhiều cỡ nào? Bằng một phần mười quầy hàng Bích Ngọc Lâu chúng ta không?Quầy hàng của gã giảm tốc độ bán đan dược làm gã nhận ra có vấn đề, nhưng gã chưa liên tưởng đến tình huống này dính dáng tới quầy hàng bán đan dược khác.Người bán hàng ngây ra, mặt đỏ rực cuối cùng cắn răng nói: - Cái đó . . . hình như quầy hàng kia bán đan dược không ít hơn chúng ta, chủng loại đầy đủ. Nhiều đan dược quầy hàng chúng ta không có nhưng quầy hàng kia đều bán.Nếu chỉ là quầy hàng bán đan dược bình thường thì gã đã không chạy về bẩm báo, quầy hàng kia không giống bình thường, nhiều đan dược Bích Ngọc Lâu không dễ bán ra nhưng quầy hàng kia tùy tiện lấy ra bán.Giọng chủ quản đó cất cao:- Ngươi nói cái gì?Chủ quản vung mạnh cánh tay sải bước đi ra quầy hàng:- Đi, đi xem thử! Ngươi đi trước dẫn đường, nhanh lên!Hai người nhanh chóng đến gần quầy hàng của Cảnh Ngôn.Quầy hàng của Cảnh Ngôn và quầy hàng của Bích Ngọc Lâu cách nhau không xa, nên khi danh tiếng quầy hàng Cảnh Ngôn truyền ra thì nhiều võ giả ở gần có hứng thú với đan dược đều xúm lại. Bởi vậy ảnh hưởng lớn đến việc làm ăn của quầy hàng Bích Ngọc Lâu.Hiện nay không nhiều người mua đan dược của Cảnh Ngôn nhưng vì đan dược trên quầy hàng rẻ hơn bên quầy hàng Bích Ngọc Lâu, những người muốn mua đan dược sẽ không ngốc đi quầy hàng Bích Ngọc Lâu mua đan dược mắc hơn.Người bán hàng nói với nam nhân mặc áo vàng:- Chủ quản đại nhân, là nơi này, là quầy hàng đó!Nam nhân mặc áo vàng ánh mắt nghiêm túc nói: - Vào xem đã.Gã cũng thấy ra vấn đề, nhiều người vây quanh quầy hàng đó, đứng bên ngoài không thấy gì.Người bán hàng Bích Ngọc Lâu vừa la lớn vừa chen vào trong:- Tránh ra tránh ra, cho chúng ta vào!Hai người mất chút công sức rốt cuộc đến trước quầy hàng của Cảnh Ngôn.Nam nhân mặc áo vàng thấy bình ngọc đặt trên quầy hàng thì thầm kinh kêu: - Trời ạ, đan dược nhiều chủng loại vậy sao? Hết chương 572.



Bạn cần đăng nhập để bình luận