Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 811. Lưu Hiểu Nguyệt Gặp Rắc Rối



Chương 811. Lưu Hiểu Nguyệt Gặp Rắc Rối



Tộc trưởng Niên gia cảm thấy hôm nay tinh thần của mình hơi hoảng hốt.Hai thanh niên kia đi đâu rồi?Tộc trưởng Niên gia tìm xung quanh nhưng không được gì, nếu không phải tay cầm chiếc tu di giới chỉ thì gã đã nghĩ mình gặp ảo giác.Tộc trưởng Niên gia hờ hững thả ra một tia nguyên khí:- Để xem trong này có cái gì.Vèo!Tài nguyên trữ trong tu di giới chỉ đập vào mắt tộc trưởng Niên gia.- Đây là . . .! Trời ạ, nhiều linh thạch vậy? Đây . . . đây là linh thạch cực phẩm? Bình ngọc, không lẽ bên trong đều là đan dược?Thấy tài nguyên trong tu di giới chỉ làm tộc trưởng Niên gia ngây người, sợ ngơ ngẩn. Cả đời tộc trưởng Niên gia chưa từng thấy nhiều tài nguyên như vậy.Hộ vệ thấy tộc trưởng đứng yên tại chỗ như bị hóa đá thì tới gần kêu gọi:- Tộc trưởng! Tộc trưởng làm sao vậy?Hộ vệ rất là khó hiểu, kêu vài tiếng tộc trưởng Niên gia mới giật mình tỉnh lại.Tộc trưởng Niên gia khẽ quát sau đó bay nhanh vào trạch viện:- Triệu tập trưởng lão gia tộc đến nghị sự đường!Nỗi lòng của tộc trưởng Niên gia không cách nào bình tĩnh, nhiều tài nguyên như vậy đủ cho Niên gia sử dụng một thời gian dài. Nếu dùng đúng chỗ có thể cho gia tộc tăng thêm nhiều võ giả cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí thăng cấp Đạo Linh cảnh. Nếu có võ giả Đạo Linh cảnh thì địa vị của Niên gia trong Đoan Dương thành vững như núi Thái.Nghị sự đường của Niên gia.Trưởng lão Niên gia lao nhao hỏi: - Tộc trưởng vội vàng kêu chúng ta lại đây có chuyện gì?- Chuyện lớn gì xảy ra sao? Tộc trưởng Niên gia vung tay lên:- Các ngươi xem đi!Tài nguyên trong tu di giới chỉ hiện ra dưới sàn nghị sự đường, một đống tài nguyên linh thạch, bên cạnh có nhiều bình ngọc.Trưởng lão Niên gia nhìn trân trân.*** Mắt đẹp nhìn Cảnh Ngôn, Cao Phượng hỏi: - Cảnh Ngôn, trạm tiếp theo chúng ta đi đâu?Hai người bay nhanh trên bầu trời.Cao Phượng chỉ có tu vi Đạo Sư cảnh, nếu nàng tự bay sẽ rất chậm, nhưng tu vi của Cảnh Ngôn là gì? Hắn thả ra chút nguyên khí bao bọc người Cao Phượng là giúp nàng tăng tốc độ lên bằng võ giả Đạo Hoàng cảnh.Cảnh Ngôn nói: - Đi Quang Anh quận xem thử.Cao Phượng bĩu môi:- A? Đi gặp Lưu Hiểu Nguyệt?Cảnh Ngôn vội giải thích:- Nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý gì, chỉ là . . . Cao Phượng nhếch môi, mắt cong cong thật đẹp:- Rồi rồi, dù chàng có ý gì với Lưu Hiểu Nguyệt cũng không sao, ta không ghen.Trên Thiên Nguyên đại lục Quang Anh quận chỉ xem như quận thành khá nhỏ, ngang bằng Lam Khúc quận, đều là quận thành lịch sử hơi ngắn. Lam Khúc quận và Quang Anh quận đều thuộc phạm vi quản lý của điện chủ Cảnh Ngôn.Thân phận nhà nước của điện chủ Thánh Điện không phải để trưng chơi, mỗi vị phụ trách quản lý nhiều địa vực quận thành. Ngày thường quản lý quận thành là việc của Quận Vương, không xảy ra chuyện lớn điện chủ sẽ không hỏi đến.Cảnh Ngôn không vội đến nơi, giữ tốc độ bay cỡ Đạo Hoàng cảnh bình thường, còn hay đáp xuống ngắm cảnh các nơi.Trước khi rời khỏi Thiên Nguyên đại lục Cảnh Ngôn muốn làm bạn bên Cao Phượng lâu hơn, lần này đi ra là dạo chơi ngắm cảnh.Qua hơn một tuần hai người mới đến Quang Anh quận.Cảnh Ngôn không đi Quận Vương phủ, tuy Quang Anh quận là địa vực quận thành thuộc quyền quản lý của hắn, nhưng lần này đến không có công sự gì, hắn lười quấy rầy Quận Vương Quang Anh quận.Đến Phi Hoa học viện gặp Lưu Hiểu Nguyệt rồi Cảnh Ngôn sẽ đi.Cảnh Ngôn và Cao Phượng tới ngoài cổng Phi Hoa học viện. Cửa cổng học viện đương nhiên có người canh gác nghiêm ngặt, cấm người ngoài đi vào.Học viện trong mỗi quận thành có quy định gần giống nhau, ba học viện ở Lam Khúc quận cũng vậy. Nếu để người ngoài tự do ra vào dễ gây rắc rối. Nếu muốn gặp đệ tử trong học viện cũng được, thông qua thủ vệ canh ngoài cửa, được xác nhận đúng là vị khách quen biết đệ tử hoặc nhân viên công tác trong học viện, vị khách được cho phép đi vào, gặp người quen trong khu vực đặc biệt.Cảnh Ngôn nói với thủ vệ:- Chúng ta là bằng hữu của chấp sự Lưu Hiểu Nguyệt, từ vùng ngoài tới đây vì muốn gặp chấp sự.Thủ vệ đưa tấm bảng cho Cảnh Ngôn điền:- Các ngươi đăng ký tin tức cá nhân đi.Cảnh Ngôn cười cười, không vì thân phận của mình mà tỏ ra đặc biệt từ chối làm theo lưu trình.Cao Phượng cười nói: - Để ta viết đi.Điền tin tức rất đơn giản, ghi tên vị khác và từ đâu đến.Thủ vệ xem bảng xong kêu hai người chờ, gã vào học viện tìm Lưu Hiểu Nguyệt xác nhận nàng có quen họ không, sau đó mới dẫn Cảnh Ngôn và Cao Phượng vào.Cảnh Ngôn, Cao Phượng chờ khoảng một nén nhang sau thủ vệ trở về.Thủ vệ đã xác nhận là Lưu Hiểu Nguyệt quen hai người:- Các ngươi đi theo ta.Thủ vệ dẫn đường, Cảnh Ngôn và Cao Phượng vào khu vực đặc biệt của Phi Hoa học viện, nơi này chuyên tiếp đãi khách.Trước khi Cảnh Ngôn và Cao Phượng đến Lưu Hiểu Nguyệt đã chờ sẵn.Lưu Hiểu Nguyệt thấy Cảnh Ngôn thì rất mừng.Lưu Hiểu Nguyệt chạy tới trước mặt Cảnh Ngôn, vui vẻ reo lên:- Cảnh Ngôn đại ca!Cảnh Ngôn cười nói: - Hiểu Nguyệt! Ta đến Hắc Phong trấn gặp phụ thân của nàng nên biết nàng ở Phi Hoa học viện, còn thành chấp sự ngoại viện. Đã vào Đạo Linh cảnh rồi, rất giỏi.Lưu Hiểu Nguyệt nghe mấy lời này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.Lưu Hiểu Nguyệt chào hỏi Cao Phượng:- Cao Phượng tỷ.Cao Phượng cười nói: - Hiểu Nguyệt muội muội ngày càng xinh đẹp, chắc được nhiều người ở đây theo đuổi phải không?Tia sáng trong mắt Lưu Hiểu Nguyệt tối chút, nàng liếc qua Cảnh Ngôn.Lưu Hiểu Nguyệt thích Cảnh Ngôn, ngay từ đầu khi hắn mới đến Hắc Phong trấn là nàng đã yêu. Sau đó Cảnh Ngôn tới Ngụy gia Đoan Dương thành cứu nàng ra, trong lòng nàng không còn chứa thêm ai khác nữa, chỉ có Cảnh Ngôn. Nhưng Lưu Hiểu Nguyệt luôn giấu tình cảm, nàng cảm thấy thân phận với Cảnh Ngôn cách biệt quá lớn, hắn không thể nào thích nàng.Rất nhanh nỗi buồn biến mất trong mắt Lưu Hiểu Nguyệt, tràn ngập vui mừng được Cảnh Ngôn đặc biệt ghé thăm. Cảnh Ngôn nhớ nàng, chịu tới thăm nàng là đã đủ.Ba người tán gẫu trong phòng.Cao Phượng mỉm cười hỏi: - Hiểu Nguyệt ở đây không bị ai ăn hiếp đi?- Không . . . không có! Ta tốt lắm, ta là chấp sự của học viện mà, ai khi dễ ta được?Lưu Hiểu Nguyệt nói vậy nhưng biểu tình hơi mất tự nhiên.Lưu Hiểu Nguyệt ngụy trang rất giỏi nhưng sao giấu được Cảnh Ngôn và Cao Phượng? Hai người nhận ra ngay nàng khác lạ.Cao Phượng nhíu mày hỏi: - Hiểu Nguyên gặp rắc rối gì trong Phi Hoa học viện? Thật sự có người ăn hiếp ngươi?Mới rồi Cao Phượng chỉ thuận miệng hỏi, không tin Lưu Hiểu Nguyệt gặp rắc rối gì, nhưng ai ngờ sắc mặt của Lưu Hiểu Nguyệt khác lạ. Hết chương 811.



Bạn cần đăng nhập để bình luận