Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 822. Đến Từ Nơi Nhỏ



Chương 822. Đến Từ Nơi Nhỏ



Trong căn phòng lớn nhất trạch viện Nghiêm gia lúc này đèn đuốc sáng trưng.Giữa phòng đặt cái bàn dài ngọc thạch màu trắng. Trên bàn sắp hàng từng bộ đồ ăn, nhiều thị nữ trẻ tuổi đứng quanh bàn chờ hầu.Cảnh Ngôn, Cao Phượng theo phu phụ Nghiêm Thung vào, mọi người lục tục ngồi xuống.Mới ngồi không lâu một nam một nữ võ giả khoảng ba mươi tuổi lần lượt đi vào.Võ giả nam nhìn Cao Phượng, lớn tiếng nói: - Cao Phượng biểu muội? Ta mới nghe tin biểu muội trở về còn không tin, giờ thấy đúng là biểu muội làm ta rất vui. Ưm, biểu muội vẫn xinh đẹp như trước kia.Người này là biểu ca của Cao Phượng, tên Nghiêm Khoan, tiểu nhi tử của Nghiêm Thung và Cao Tuệ.Cao Phượng đứng dậy chào:- Biểu ca, biểu tỷ!Cảnh Ngôn đứng lên theo, mỉm cười gật đầu với hai người.Khuôn mặt Nghiêm Thung uy nghiêm nói: - Nghiêm Khoan, Thanh Bích, các ngươi đều qua đây ngồi!Biểu tỷ của Cao Phượng tên Nghiêm Thanh Bích, là tiểu nữ nhi của hai người.Nghiêm Thung có bốn đứa con, hôm nay chỉ hai người đến, hai người khác không có trong Lục Dã quận thành.Người đến đông đủ, Nghiêm Thung ra lệnh Địch quản gia mang thức ăn lên:- Địch quản gia kêu người mang thức ăn lên đi.Địch quản gia lên tiếng, sau đó từng món ăn ngon đẹp mắt được bưng lên.Nghiêm Thanh Bích nhìn lướt qua Cao Phượng, hỏi: - Cao Phượng rời khỏi nhà chúng ta đã hơn ba mươi năm nhỉ?Cao Phượng gật đầu nói: - Đúng vậy! Nghiêm Thanh Bích hừ mũi:- Đi lâu như vậy sao đột nhiên trở lại? Ba mươi mấy năm không có tin tức, chúng ta đều nghĩ ngươi và ca ca của ngươi đã chết.Nghiêm Thung cau mày quát mắng:- Thanh Bích, nói chuyện kiểu gì đấy!?Nghiêm Thanh Bích cãi lại:- Nữ nhi chỉ hơi tức giận! Lúc trước không báo một tiếng đã đi, chúng ta phái người tìm khắp nơi. Phụ thân và mẫu thân lo lắng cho nàng ta biết bao nhiêu!Cao Phượng xin lỗi:- Lúc trước ta và ca ca không hiểu chuyện.Cô cô Cao Tuệ lườm Nghiêm Thanh Bích:- Được rồi, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.Nghiêm Khoan mỉm cười nói: - Ha ha, thật ra lúc trước biểu muội Cao Phượng đi mà không nói tiếng nào cũng tại mẫu thân. Nếu không phải mẫu thân muốn gả biểu muội Cao Phượng cho vị công tử của Chu gia thì biểu muội đã không lặng lẽ ra đi.Nghiêm Thung cầm đũa lên:- Ăn cơm đi, hôm nay là ngày vui, chuyện xưa để nó trôi qua.Mọi người bắt đầu ăn cơm.Nghiêm Thanh Bích đang ăn cơm nhìn hướng Cảnh Ngôn:- Biểu muội, vị này là . . .? Sao biểu muội không giới thiệu một tiếng?Cao Tuệ nói: - Đây là Cảnh Ngôn, biểu muội phu của ngươi.Cao Tuệ nói chuyện tùy ý hiển nhiên không vừa lòng, ở trong mắt nàng Cảnh Ngôn kém xa công tử nhà Chu giaChu gia là gia tộc lớn trong Lục Dã quận thành, không phải bậc nhất nhưng cũng thuộc tầng lớp thứ hai. Nếu được gả vào Chu gia thì tốt đẹp biết bao? Bao nhiêu nữ nhân nằm mơ muốn gả vào Chu gia.Nghiêm Thanh Bích khoa trương trợn to mắt nói: - Cao Phượng biểu muội đã thành thân?Cao Phượng gật đầu nói: - Đúng vậy, biểu tỷ.Cảnh Ngôn nhìn ra Cao Phượng và biểu tỷ quan hệ không tốt, lười giao lưu với Nghiêm Thanh Bích. Khi Nghiêm Thanh Bích hỏi chuyện Cao Phượng chỉ trả lời đơn giản.Nghiêm Thanh Bích nghĩ một đằng nói một nẻo:- Chúc mừng chúc mừng, biểu muội thành thân sớm hơn ta.Nghiêm Thanh Bích lại nhìn hướng Cảnh Ngôn:- Biểu muội phu thật là tuấn tú, đẹp mắt hơn công tử Chu gia nhiều, hèn gì biểu muội vừa ý.Nghiêm Khoan phản bác lại:- Không thể nói vậy được, đẹp mặt có ích gì? Có nhiều tên mặt trắng nhỏ, nhưng có bao nhiêu thiếu gia có gia thế hiển hách như công tử Chu gia?Nghiêm Thanh Bích gật đầu than thở, làm như tiếc thay cho Cao Phượng:- Nói cũng đúng, nếu là ta thì đã chọn thành thân với công tử Chu gia.Cảnh Ngôn đã hiểu tại sao lúc trước Cao Phượng cảm thấy bị bài xích trong Nghiêm gia. Nghiêm Thanh Bích và Nghiêm Khoan không phải người tốt gì.Nghe bọn họ nói bóng nói gió Cảnh Ngôn không phật lòng, hắn cười cười. Nói sao thì Cao Phượng lớn lên trong Nghiêm gia, tạm thời phu phụ Nghiêm Thung không quá tệ. Cảnh Ngôn không cần so đo với tiểu bối như Nghiêm Thanh Bích, Nghiêm Khoan, dù sao chuyến này đến Lục Dã quận thành không ở quá lâu, nhiều nhất ba, năm ngày hắn và Cao Phượng sẽ rời đi.Nghiêm Thanh Bích không chịu thôi, lại hỏi Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn muội phu là người ở đâu?Cảnh Ngôn cười nói: - Ta là người Lam Khúc quận.Nghiêm Thanh Bích có nghe nói qua quận thành này:- Lam Khúc quận? Ta nghe nói hình như là quận thành nhỏ?Nghiêm Khoan tiếp lời:- Ừ, trên đại lục Lam Khúc quận là quận thành nhỏ, lịch sử ngắn ngủi chưa đến ngàn năm.Nghiêm Thanh Bích mắt lóe tia sáng hỏi tiếp:- Muội phu là người Lam Khúc quận thành?Cảnh Ngôn lại trả lời:- Không phải, ta là người trong thành phố nhỏ ở địa vực Lam Khúc quận thành.Nghiêm Thanh Bích đảo tròng mắt nói: - À, ra là vậy. Muội phu đến Lục Dã quận thành thấy quận thành chúng ta thế nào?Cảnh Ngôn đáp:- Lục Dã quận thành rất đẹp.Nghiêm Thanh Bích nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:- Đó là tất nhiên, muội phu đến Lục Dã quận thành có phải định cùng biểu muội ở lại chỗ này? Nhưng nhà trong Lục Dã quận thành không rẻ, một trạch viện nhỏ xíu phải bỏ ra mấy chục vạn linh thạch mới mua được.Nghiêm Khoan hào hứng hát đệm:- Biểu muội và biểu muội phu nếu muốn định cư ở Lục Dã quận thì ta sẽ liên lạc chỗ bán trạch viện cho, giá thấp hơn thị trường một chút.Cao Tuệ nghiêm túc nói: - Hai ngươi bớt nói mấy câu đi. Biểu muội và biểu muội phu của ngươi sau này sẽ ở trong trạch viện Nghiêm gia chúng ta. Trong nhà có nhiều phòng như vậy, đông người một chút càng náo nhiệt.Nghiêm Thanh Bích sầm mặt xuống.Nghiêm Thanh Bích luôn không thích Cao Phượng, lúc Cao Phượng còn ở Nghiêm gia dùng nhiều tài nguyên của Nghiêm gia để tu luyện. Nhưng lý do Nghiêm Thanh Bích không thích Cao Phượng chủ yếu vì nhan sắc, Cao Phượng đẹp hơn nàng nhiều, làm nàng rất ghen tỵ. Lần này Cao Phượng mang theo Cảnh Ngôn về, Nghiêm Thanh Bích thấy hắn tuấn tú thì càng khó chịu. Nên Nghiêm Thanh Bích mới hỏi lai lịch của Cảnh Ngôn, dùng nó đả kích Cao Phượng. Nghiêm Thanh Bích cố ý hỏi hai người có định ở lại Lục Dã quận thành không, đơn giản vì muốn đạp thêm một chân.Cảnh Ngôn cười nói với Cao Tuệ:- Cô cô không cần tốn công, ta và Phượng nhi rất nhanh sẽ rời khỏi Lục Dã quận thành.Cảnh Ngôn lại nhìn Nghiêm Thanh Bích:- Hai chúng ta không định ở trong Lục Dã quận mãi. Hết chương 822.



Bạn cần đăng nhập để bình luận