Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 604. Đi Cảnh Gia



Chương 604. Đi Cảnh Gia



Cảnh Ngôn cười xua tay, nụ cười cay đắng.E rằng cô nương hận chết người Cảnh gia, nếu biết Cảnh Ngôn cũng là người Cảnh gia thì nàng sẽ nghĩ thế nào?Cảnh Ngôn thầm thở dài, nhẹ lắc đầu, sát khí đã giấu đi càng cô đặc.Nếu người làm chuyện này thật sự là Cảnh Tây thì Cảnh Ngôn tuyệt đối không tha cho! Nghe đám đông bàn tán thì Cảnh Tây đã làm nhiều chuyện ác trong Đông Lâm thành.Lão nhân lấy lại tinh thần, sốt ruột nói với Cảnh Ngôn:- Đa tạ đại nhân này, nhưng đại nhân mau đi đi! Đại nhân giết bọn họ Cảnh gia sẽ tìm đại nhân báo thù, dù đại nhân thực lực cường đại nhưng Cảnh gia khống chế thành thị, tay mềm sao bằng chân cứng . . .Cảnh Ngôn xua tay nói: - Không sao, Cảnh gia không làm gì ta được. Lão nhân gia có chắc người muốn bắt tôn nữ của lão là người Cảnh gia không?Lão nhân lắc đầu bất đắc dĩ nói: - Có gì không chắc? Ta là thợ săn gần Đông Lâm thành, thường săn bắt chút dã thú vào thành bán, danh tiếng của Cảnh Tây thiếu gia kia . . . Ài, nếu sớm biết ta đã không mang Yên Nhi theo. Không ngờ trùng hợp bị Cảnh Tây thiếu gia nhìn thấy.Cũng đúng, nhân khẩu cư ngụ ở Đông Lâm thành hiện giờ nhiều cỡ ngàn vạn, lão đâu thể ngờ tình cờ như vậy, tôn nữ lần đầu tiên vào thành đã bị Cảnh Tây nhìn thấy.Thiếu nữ Yên Nhi tiếp lời:- Gia gia định bán da thú mua bộ đồ mới cho ta nên mới dẫn ta đi cùng.Cảnh Ngôn nghe vậy gật đầu, thiếu nữ mặc váy dài màu lục tuy sạch sẽ gọn gàng nhưng có nhiều mảnh vá, quần áo không mới.Cảnh Ngôn gật đầu nói, hắn chỉ vào bọc đồ màu xám dưới đất: - Ta biết rồi, vậy đi, hai người có thể rời khỏi Đông Lâm thành bây giờ, đừng mang mớ da thú về, ta sẽ mua hết.Lão nhân lắc đầu nguầy nguậy nói: - Đại nhân nói gì kỳ, đại nhân muốn da thú thì ta tặng là được, trong nhà ta còn có nhiều.Lão nhân mới rồi thấy Cảnh Ngôn giết vài người, nhưng lão nhân là thợ săn thường săn dã thú, thấy máu nhiều, thích ứng một lúc thì không có cảm giác nữa. Thái độ của Cảnh Ngôn rất hiền hòa với hai người, lão nhân dần không sợ hắn.- Không được, phải mua!Cảnh Ngôn cần mớ da thú này làm gì? Hắn không cần, nếu lão nhân không chịu nhận tiền thì hắn mua da thú còn ý nghĩa gì?Cảnh Ngôn nói rồi định lấy tiền từ tu di giới chỉ nhưng sau đó sững sờ. Cảnh Ngôn chợt nhớ ra hắn không có kim tệ, thế giới này người thường dùng tiền chủ yếu là kim tệ. Kim tệ không có nhiều tác dụng với võ giả, đặc biệt là võ giả thực lực cường đại càng không cần kim tệ. Nhưng với người thường kim tệ là bảo đảm cho cuộc sống.Cảnh Ngôn đã lâu không dùng kim tệ, hắn không mang theo dù chỉ một miếng.Không có kim tệ thì làm sao bây giờ? Đưa linh thạch?Nhưng hai ông cháu đều là người thường, cầm linh thạch cũng vô ích. Nếu họ mang theo linh thạch thì càng nguy hiểm, đối với nhiều võ giả cảnh giới hậu thiên một khối linh thạch cũng rất có hấp dẫn.Cảnh Ngôn cười khổ nói: - Thật xin lỗi, ta không có kim tệ.Lão nhân vội nói: - Không sao không sao, những da thú này tặng cho đại nhân hết. Nếu đại nhân thấy không đủ thì trong nhà ta còn có rất nhiều, đều có thể tặng cho đại nhân!Cảnh Ngôn xua tay, ngón tay hắn nhúc nhích, một khối linh thạch màu trắng ngà hiện ra trong tay.Cảnh Ngôn nhìn đám đông vây xem, chắp tay nói: - Các vị! Ta có một khối linh thạch muốn bán ra, có ai muốn mua không? Có thể mua bằng kim tệ!Võ giả cấp thấp đa số dùng kim tệ nên sẽ mang theo hoặc nhiều hoặc ít kim tệ.Nghe Cảnh Ngôn nói vài người lên tiếng có thể dùng kim tệ mua linh thạch của hắn. Bọn họ giống như lão nhân bán da thú đều không sợ Cảnh Ngôn, vì trông hắn hiền hòa, rất khách sáo với lão nhân.Cuối cùng khối linh thạch của Cảnh Ngôn bán với giá năm mươi miếng kim tệ, đó là số lượng không nhỏ với người bình thường. Người bình thường dù ở trong Đông Lâm thành chi tiêu hàng ngày trong một tháng chỉ khoảng ba đến năm miếng kim tệ.Cảnh Ngôn nhét hết năm mươi miếng kim tệ vào tay lão nhân sau đó thu bọc da thú vào tu di giới chỉ.Lão nhân thấy Cảnh Ngôn khăng khăng chỉ đành nhận kim tệ, người lão run rẩy. Năm mươi miếng kim tệ là số tiền kếch xù với lão, đủ cho hai ông cháu chi tiêu một năm. Lão bán mớ da thú này theo giá thị trường bình thường được năm kim tệ đã là cao, nhưng bây giờ đổi lấy năm mươi miếng kim tệ.Đám đông lên tiếng khuyên bảo Cảnh Ngôn đi mau: - Vị đại nhân này còn chưa rời khỏi Đông Lâm thành sao?- Đúng rồi, nếu không đi e rằng không kịp, muốn đi cũng khó.- Mấy tùy tùng của thiếu gia Cảnh gia tuy đã chết nhưng nơi này là thành thị của Cảnh gia, người Cảnh gia rất nhanh sẽ biết tin, có lẽ họ đang trên đường đến đây.Thoạt trông họ thật lòng lo cho an nguy của Cảnh Ngôn.Lão nhân thợ săn cũng khuyên nhủ:- Đại nhân đi mau đi, cùng chúng ta ra khỏi thành, vào sơn mạch tránh né một đoạn thời gian là được. Ta ở trong núi, quen thuộc chỗ đó, đại nhân trốn một thời gian thì Cảnh gia khó tìm được.Cảnh Ngôn cười nói: - Các người không cần lo cho ta, ta sẽ không đi bây giờ.Thiếu nữ nhìn Cảnh Ngôn, hỏi: - Ân nhân định đi đâu?Cảnh Ngôn liếc qua thiếu nữ, trả lời:- Đi Cảnh gia, nếu Cảnh Tây thật sự là kẻ ác thì ta sẽ tự tay giết chết!Giọng thiếu nữ không lớn nhưng chém đinh chặt sắt:- Ta đi cùng ân nhân, ta có thể làm chứng cho ân nhân!Cảnh Ngôn lại nhìn kỹ thiếu nữ, hắn càng cảm thấy nàng không giống bình thường. Thiếu nữ chỉ khoảng mười hai, ba tuổi nhưng tâm chí cực kỳ kiên nghị, mới trải qua chuyện như vậy, đổi lại người khác đã sợ hãi ước gì rời khỏi Đông Lâm thành ngay. Thiếu nữ lại xin đi theo hắn đến Cảnh gia, muốn làm chứng cho hắn, làm Cảnh Ngôn bất ngờ.Thợ săn già trợn to mắt nói: - Yên Nhi . . . Thiếu nữ nói với gia gia:- Gia gia về trước đi, tôn nữ muốn cùng ân nhân đi Cảnh gia.Thợ săn già kiên quyết nói: - Ta . . . ta cũng đi cùng! Hết chương 604.



Bạn cần đăng nhập để bình luận