Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 830. Nghê Thường Thần Thành



Chương 830. Nghê Thường Thần Thành



Khu hòa bình Vô Vọng Thâm Uyên thiếu thốn tài nguyên, nguyên khí mỏng manh kém hơn Thiên Nguyên đại lục nhiều. Nhưng khi vào Thiên Hà Thần Vực thì nguyên khí trong thiên địa đậm đặc hơn. Võ giả nhân loại tu luyện trong hoàn cảnh này sẽ tiến bộ hơn ở Thiên Nguyên đại lục nhiều.Không chỉ thế, Cảnh Ngôn cảm giác một điểm lạ là lực lượng pháp tắc ở Thiên Hà Thần Vực hoàn chỉnh hơn Thiên Nguyên đại lục nhiều.Sau khi Cảnh Ngôn vào Thánh Đạo cảnh lĩnh ngộ cách vận dụng lực lượng pháp tắc trong thiên địa, cảm ứng rất mạnh với pháp tắc. Nên Cảnh Ngôn mới vào Thiên Hà Thần Vực liền nhận ra võ giả Thánh Đạo cảnh nếu lĩnh ngộ pháp tắc trong Thiên Hà Thần Vực thì làm ít được nhiều. Nên biết võ giả Thánh Đạo cảnh mạnh yếu liên quan trực tiếp đến lĩnh ngộ vận dụng số lượng pháp tắc.Võ giả Thánh Đạo cảnh trong Thiên Nguyên đại lục cảm ngộ pháp tắc khó khăn hơn ở Thiên Hà Thần Vực một chút. Chắc tình huống trong năm thần vực Vô Vọng Thâm Uyên đều giống nơi đây.Cảnh Ngôn lơ lửng trên trời thầm nghĩ: - Tìm chỗ nào tụ tập người thần tộc mới tìm hiểu tin tức được. Thiên Hà Thần Vực là thần vực duy nhất giáp ranh với khu hòa bình, nếu thành chủ Bạch Tuyết vào sâu trong Thâm Uyên thì trạm thứ nhất chắc chắn là Thiên Hà Thần Vực.Cảnh Ngôn buôn bã thầm than:- Có lẽ ở thành thị võ giả thần tộc tụ tập có ai từng thấy thành chủ Bạch Tuyết.Cảnh Ngôn biết khả năng tìm được thành chủ Bạch Tuyết trong thời gian ngắn ngủi là rất thấp. Vô Vọng Thâm Uyên quá lớn, chỉ tính Thiên Hà Thần Vực đã to hơn Thiên Nguyên đại lục rất nhiều, dù Cảnh Ngôn có tu vi Thánh Đạo cảnh nhưng muốn tìm được Bạch Tuyết nói dễ hơn làm?Nhưng Cảnh Ngôn tuyệt đối không bỏ cuộc!Dù chỉ có một phần vạn hy vọng hắn cũng sẽ tìm hết sức.Vèo!Cảnh Ngôn tiếp tục bay sâu vào Thiên Hà Thần Vực.Hai ngày sau.Cảnh Ngôn ngừng giữa hư không nhìn phương xa:- Nghê Thường Thần Thành?Chân trời treo bốn chữ to tỏa ánh sáng vàng. Mấy chữ này lơ lửng, từng chữ độ rộng và chiều dài hơn ngàn thước, chữ toát ra uy năng mơ hồ khuếch tán trăm dặm. Dưới bốn chữ là một thành phố khổng lồ.Cảnh Ngôn nhìn thành phố to lớn trước mắt, thầm nghĩ: - Vào Thiên Hà Thần Vực đây là thành thị đầu tiên ta gặp. Nghê Thường Thần Thành chắc thuộc quyền quản lý của Nghê Thường Thần Môn. Theo tin tức Chung tiên sinh đưa cho ta Nghê Thường Thần Môn là tông môn nhị phẩm trong Thiên Hà Thần Vực, thế lực rất lớn. Tông môn này có ba vị tông chủ, đều là cường giả Thánh Đạo cảnh. Nên ta vào Nghê Thường Thần Thành không thể làm gì sơ xuất, nếu bị người phát hiện ta là võ giả đến từ Thiên Nguyên đại lục thì Nghê Thường Thần Môn chắc hẳn sẽ không bỏ mặc.Lát sau Cảnh Ngôn thuận lợi vào Nghê Thường Thần Thành.Thành phố Vô Vọng Thâm Uyên và thành phố Thiên Nguyên đại lục có khác nhau, nơi này chẳng có cơ cấu nhà nước như phủ thành chủ. Nhưng nhìn chung võ giả vào thành không thể tùy ý chém giết cướp bóc, nếu làm quá đáng Nghê Thường Thần Môn sẽ ra mặt.Những mặt khác thì giống thành phố Thiên Nguyên đại lục, võ giả lưu động khá nhiều, mỗi người có người vào người ra, Cảnh Ngôn đến không gây chú ý.Cảnh Ngôn bỏ chút thời gian đi dạo trong thành phố, cuối cùng hắn chọn một cửa hàng vũ khí không quá bắt mắt.Cảnh Ngôn vừa vào liền có tiểu nhị đến gần chào:- Mời khách nhân vào trong.Cửa hàng vắng tanh, Cảnh Ngôn là khách duy nhất.Trong cửa hàng đặt nhiều vũ khí các loại phẩm cấp, đa số là phàm khí, số ít là pháp khí, chỉ có vài món đạo khí.Cảnh Ngôn vào cửa hàng này đương nhiên không phải vì mua vũ khí, hắn không mang thánh khí công kích nhưng có khá nhiều linh khi uy năng mạnh mẽ. Vũ khí tốt nhất trong cửa hàng còn kém xa một món linh khí trong tay Cảnh Ngôn.Tiểu nhị rất là nhiệt tình hỏi Cảnh Ngôn:- Khách nhân muốn mua vũ khí? Khách nhân đến đúng chỗ rồi, vũ khí tiệm chúng ta vừa đẹp vừa rẻ. Khách nhân nói muốn mua vũ khí phẩm cấp gì ta sẽ gợi ý cho, tuyệt đối không làm khách nhân chịu thiệt.Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua, tiểu nhị chỉ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên bình thường.Cảnh Ngôn hỏi thẳng:- Chủ nhân cửa hàng có đây không?Tiểu nhị nghe vậy kinh ngạc hỏi: - A? Khách nhân này quen lão bản của chúng ta?Tiểu nhị làm việc nhiều năm trong cửa hàng, hầu như biết mặt tất cả bằng hữu của lão bản, Cảnh Ngôn rất lạ mặt. Khi Cảnh Ngôn hỏi chủ nhân cửa hàng thì sắc mặt tiểu nhị lạnh nhạt.Cảnh Ngôn mỉm cười nói: - Lúc trước không quen nhưng ta tìm lão bản của các ngươi muốn bàn một cuộc mua bán.Tiểu nhị cười nhạt:- Ha ha, không lẽ khách nhân muốn mua đạo khí?Trong cửa hàng nhỏ thế này hiếm thấy giao dịch đạo khí. Không phải trong Nghê Thường Thần Thành ít có võ giả mua nổi đạo khí, mà vì võ giả có tiền mua sẽ không đến cửa hàng nhỏ nằm trong góc hẻo lánh. Nên cửa hàng tuy bày ba món đạo khí nhưng hầu như không ai hỏi thăm.Cảnh Ngôn nheo mắt nói: - Không mua.Tiểu nhị nói: - Vậy khách nhân không cần gặp lão bản, nếu muốn mua vũ khí bình thường hoặc pháp khí thì ta có thể làm chủ. Nếu khách nhân chọn xong vũ khí, về giá cả ta có thể tự quyết định giảm giá cho.Tiểu nhị cho rằng Cảnh Ngôn đòi gặp lão bản vì muốn mặc cả giá vũ khí, loại khách này không hiếm gặp.Võ giả bình thường không có nhiều linh thạch, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.Cảnh Ngôn nhìn tiểu nhị, nói: - Ngươi sai! Ta tìm lão bản của các ngươi là có việc làm ăn, nếu lão bản của ngươi bỏ lỡ cơ hội này sẽ hối hận.Tiểu nhị vẫn không muốn kêu lão bản ra:- Khách nhân nói đùa, lão bản của chúng ta bận rộn . . .Cảnh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu nhị này đúng là cứng đầu.Cảnh Ngôn không đợi tiểu nhị nói hết câu liền lấy một linh khí ra:- Ngươi đưa vũ khí này cho lão bản của ngươi xem, nếu lão bản vẫn bận không có thời gian gặp ta thì thôi.Tiểu nhị thấy Cảnh Ngôn lấy vũ khí ra thì mắt lóe tia sáng, biểu tình hiểu ra, thuận thế nhận lấy linh khí. Hết chương 830.



Bạn cần đăng nhập để bình luận