Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 831. Mua Cửa Hàng



Chương 831. Mua Cửa Hàng



Tiểu nhị thấy Cảnh Ngôn lấy vũ khí ra đoán hắn tính bán vũ khí.Trong Nghê Thường Thần Thành có nhiều cơ cấu thương nghiệp thu về các loại tài nguyên tạp vật. Đa số võ giả muốn bán ra tài nguyên có dư sẽ chọn đi cơ cấu chuyên nghiệp, dù sao giá cả công bằng chút.Nhưng luôn có ngoại lệ, như cửa hàng vũ khí này nó không chỉ bán ra vũ khí cũng thu về vũ khí các loại phẩm chất.Tiểu nhị nhận lấy linh khí của Cảnh Ngôn, nhìn sơ sau đó giật mình lẩm bẩm:- Đây là . . . vũ khí phẩm cấp gì?Tiểu nhị xác định vũ khí trong tay không phải phàm khí, phân biệt rõ càng không là pháp khí.Không lẽ là . . . đạo khí?Nếu là đạo khí thì đúng là tiểu nhị không thể tự quyết định.Tiểu nhị nhìn Cảnh Ngôn chăm chú, nói: - Mời khách nhân chờ chút.Tiểu nhị cầm linh khí bước nhanh vào trong.- Lão bản!Trong phòng, một nam nhân trung niên ngồi xếp bằng dường như đang tu luyện, bị tiểu nhị quấy rầy gã khó chịu hỏi: - Có chuyện gì? Không phải đã dặn ngươi không có chuyện quan trọng đừng quấy rầy ta?Tiểu nhị vội khom người nói: - Lão bản, có người đến bán vũ khí, ta không tự quyết định được.Nam nhân trung niên mắt lóe tia sáng vươn tay ra:- A? Không lẽ tính bán đạo khí? Đưa ta xem thử.Tiểu nhị đưa ra linh khí của Cảnh Ngôn.Mới cầm vũ khí nam nhân trung niên kinh ngạc kêu lên: - Uy năng thật mạnh!Nam nhân trung niên không kiềm được đổi khuôn mặt nghiêm túc.Tiểu nhị mỉm cười nói: - Đúng vậy, ta cũng cảm giác đạo khí này mạnh hơn mấy món đạo khí trong cửa hàng chúng ta.Nam nhân trung niên hít sâu, mắt lóe tia sáng:- Đạo khí? Hừ, đây rõ ràng là một món linh khí!Tiểu nhị trợn to mắt.Linh khí? Làm sao có thể?Nếu là linh khí thì sao người đó có thể tùy tiện giao cho gã mang vào? Người đó không sợ sao?Trong khi tiểu nhị suy nghĩ lung tung nam nhân trung niên đã đứng dậy, cầm linh khí đi ra ngoài. Còn về nuốt luôn linh khí này, gã từng muốn làm nhưng người tùy tiện lấy ra linh khí sẽ dễ đối phó sao?Tiểu nhị bước nhanh theo, sau đó chỉ vào Cảnh Ngôn:- Lão bản, là vị khách nhân này đưa linh khí.Nam nhân trung niên nhìn Cảnh Ngôn, mắt lóe tia sáng nghi ngờ. Nhìn từ mặt ngoài Cảnh Ngôn quá trẻ tuổi, không giống như võ giả có thể tùy tay lấy ra linh khí.Cũng đúng, trong Nghê Thường Thần Thành toàn là cường giả Đạo Hoàng cảnh mới có linh khí, nếu không phải Đạo Hoàng cảnh thì ít nhất là thành viên Đạo Vương cảnh thế lực lớn.Nam nhân trung niên tiến lên trước, hai tay cung kính trả linh khí cho Cảnh Ngôn:- Vị khách nhân này, đây là vũ khí của ngài?Khi xác nhận vũ khí này là linh khí thì nam nhân trung niên biết người đến e rằng không phải muốn bán đồ. Vì cửa hàng của gã không thu nổi linh khí, đối phương muốn bán cũng sẽ không tới chỗ của gã.Cảnh Ngôn thu lại linh khí, cười hỏi nam nhân trung niên: - Vị này là lão bản cửa hàng?Nam nhân trung niên khách sáo hỏi: - Đúng vậy! Không biết khách nhân đến tiểu điếm có việc gì cần?Cảnh Ngôn nói thẳng:- Đúng là có việc, ta muốn mua cửa hàng của ngươi.Cảnh Ngôn chọn tiệm vũ khí này vì muốn mua nó.Nam nhân trung niên sửng sốt, gã không ngờ là việc này:- Mua tiệm vũ khí của ta?Nam nhân trung niên nhìn Cảnh Ngôn, hỏi: - Tại sao khách nhân muốn mua tiệm vũ khí của ta? Vị trí cửa hàng không được tốt, khách nhân muốn mua cửa hàng làm ăn nên chọn chỗ tốt hơn mới đúng.Cảnh Ngôn ném ra một chiếc tu di giới chỉ:- Ta chọn cửa hàng của ngươi tất nhiên có lý do, nếu không ngại hãy xem giá ta đưa ra rồi quyết định.Nam nhân trung niên nhận chiếc nhẫn, ý niệm quét qua sau đó xoe tròn mắt, kinh sợ nhìn Cảnh Ngôn.Lúc Cảnh Ngôn đưa ra linh khí nam nhân trung niên còn ôm nghi ngờ, cảm thấy có khi nào hắn không biết vũ khí đó là linh khí, gặp may lớn ngẫu nhiên có được nó? Giờ nam nhân trung niên mới biết người ta thật sự giàu sụ.Trong tu di giới chỉ có một ngàn vạn linh thạch có sẵn, một ngàn vạn linh thạch!Nam nhân trung niên dù gì là võ giả Đạo Sư cảnh, coi như có chút kiến thức, nhưng một ngàn vạn linh thạch là con số to lớn với gã. Tài sản của gã có hơn một ngàn vạn linh thạch, nhưng đó là gộp lại các loại tài nguyên.Nam nhân trung niên cố nén kích động hỏi: - Khách nhân xác định muốn dùng số linh thạch này mua cửa hàng của ta?Giao dịch quá có lợi, cửa hàng của gã kém xa cái giá một ngàn vạn linh thạch.Cảnh Ngôn phất tay cười nói: - Nếu ngươi đồng ý thì chúng ta giao dịch ngay, ta không cần vũ khí trong cửa hàng, ngươi có thể mang đi.Nam nhân trung niên nghe vậy càng mừng, lập tức lấy ra khế ước mua bán nhà cho Cảnh Ngôn.Nam nhân trung niên cung kính nói: - Cửa hàng này thuộc về tiên sinh!Nam nhân trung niên chuyển sang quát tiểu nhị ngây người đứng bên cạnh:- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn đồ!- A? Vâng vâng!Tiểu nhị phản ứng lại, vội vàng thu gom các loại vũ khí bày bán.Nửa canh giờ sau tấm biển tiệm vũ khí thay đổi, bốn chữ Huy Hoàng Đan Phô treo lên.Nam nhân trung niên, tiểu nhị giúp Cảnh Ngôn treo biển mới lên xong cung kính từ biệt hắn, rời đi.Tiểu nhị tò mò hỏi: - Lão bản kinh doanh cửa hàng này hai mươi năm, sao bỗng nhiên bán đi?Tiểu nhị không biết lão bản mới kiếm được một ngàn vạn linh thạch.Nam nhân trung niên liếc qua tiểu nhị, nói: - Hừm, người ta ra giá một ngàn vạn linh thạch và không cần vũ khí trong cửa hàng, ngươi nói xem ta có nên bán không?Tiểu nhị nín thở, khó tin nhìn nam nhân trung niên:- Cái gì? Một ngàn vạn linh thạch? Lão bản nói xem người kia có phải bị hỏng óc không? Một ngàn vạn linh thạch chỉ để mua cửa hàng nhỏ này?Nam nhân trung niên cười nói: - Bị hỏng não? Người ta tùy tay lấy một món linh khí ra, tùy tay đưa ra một ngàn vạn linh thạch có sẵn, người bị khùng có thể lấy ra nổi sao? Nhưng hắn bỏ ra một ngàn vạn linh thạch mua cửa hàng nhỏ chỉ vì mở hiệu thuốc thì đúng là lạ lùng. Thôi kệ, hôm nay làm cuộc mua bán này rất thích. Đi, ta mang ngươi đi Trân Tiên Lâu ăn một bữa, ngươi theo ta hai mươi năm chưa đi Trân Tiên Lâu ăn cơm lần nào đúng không? Hết chương 831.



Bạn cần đăng nhập để bình luận