Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 397. Đá Sập Trương Mẫn Phong



Chương 397. Đá Sập Trương Mẫn Phong



Tin Cảnh Thiên Anh trở thành thành chủ Đông Lâm thành truyền ra, thành phố này lại sôi trào.Thực lực gia tộc của Cảnh gia vốn đã có một không hai Đông Lâm thành, hiện không có gia tộc nào có thể đối kháng ngay mặt. Nay trưởng lão Cảnh gia Cảnh Thiên Anh thành thành chủ, sau này địa vực Đông Lâm thành đã nằm trọn trong tay Cảnh gia.Một số thế lực trung thành với Cảnh gia nghe tin này thì rất vui, Cảnh gia lớn mạnh không phải việc xấu với họ, ngược lại là tin tốt. Đi theo Cảnh gia có thịt ăn, gia tộc bọn họ sẽ phát triển càng lúc càng tốt đẹp. Bọn họ không có dã tâm tương lai vượt trên Cảnh gia, nên họ nhàn nhã hưởng thụ.Còn thế lực có ý xấu thì rơi vào tình huống khó xử. Trước đó họ mong chờ thành chủ mới có thể đối kháng Cảnh gia để họ thừa dịp đục nước béo cò, lớn mạnh gia tộc, ai ngờ thành chủ mới là người Cảnh gia.Nghe tin làm họ mắt tròn mắt dẹt, sửng sốt qua đi họ phải suy xét con đường về sau. Họ không có nhiều lựa chọn, hoặc hết lòng đi theo Cảnh gia, hoặc dọn ra Đông Lâm thành. Vì trong địa vực Đông Lâm thành không thể nào vượt qua Cảnh gia, bọn họ mà rục rịch một cái là Cảnh gia tuyệt đối không tha cho.Nguyên thành thị thảo luận về việc nhâm mệnh thành chủ mới.- Tại sao Quận Vương đại nhân nhâm mệnh Cảnh Thiên Anh làm thành chủ mới?- Không hiểu nổi, Quận Vương đại nhân mà biết một trưởng lão gia tộc Đông Lâm thành sao?- Chắc biết, chẳng những biết còn nhâm mệnh Cảnh Thiên Anh làm thành chủ mới.- May mắn thật, Cảnh Thiên Anh tuy có thực lực không tầm thường nhưng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, chưa bước vào Đạo Linh cảnh. Ta đã đi mấy chục thành thị nhưng chưa từng thấy thành chủ nào chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên.- Cái này có thể hiểu, Đông Lâm thành hiện giờ khác với xưa, Đông Lâm thành hiện tại là Cảnh gia một nhà độc tài. Dù Cảnh Thiên Anh không phải Đạo Linh cảnh nhưng có Cảnh gia ở sau lưng ủng hộ, cộng thêm vệ đội mặc giáp phủ thành chủ đã đủ.- Nói đúng.Trong một tửu lâu, có võ giả trung niên ăn mặc như mạo hiểm giả nheo mắt nói: - Các người không biết tại sao Quận Vương đại nhân nhâm mệnh Cảnh Thiên Anh làm thành chủ mới đúng không?Những người khác nhìn võ giả trung niên:- Chúng ta không biết, chẳng lẽ ngươi biết? Giọng trầm thấp của võ giả trung niên khuếch tán trong tửu lâu:- Đúng là ta biết. Cảnh Thiên Anh có thể làm thành chủ hoàn toàn là vì Cảnh Ngôn. Nghe nói Cảnh Ngôn quen biết với Quận Vương đại nhân, Cảnh Ngôn muốn thành chủ Đông Lâm thành thế là Quận Vương cho.Mọi người trợn to mắt lộ vẻ khó tin.*** Đạo Nhất học viện, nội viện trên Đạo Nhất Sơn.Một đệ tử nội viện khúm núm đứng trước mặt học viên khác, chỉ hướng Trương Mẫn phong thuộc về Cảnh Ngôn:- Đặng Thanh sư huynh, đây chính là Trương Mẫn phong.Đệ tử tên Đặng Thanh hung hăng chửi rủa:- Đi! Đi lên! Ta muốn xem tiểu súc sinh Cảnh Ngôn có bộ dạng gì, có phải là ba đầu sáu tay! Đặng Thanh là đệ tử trên Nam Phong nội viện Đạo Nhất học viện. Người này năm nay hơn bốn mươi, nổi tiếng như cồn trong nội viện. Đặc biệt trên Nam Phong, Đặng Thanh là cây cầu trong đệ tử dưới năm mươi tuổi.Đoàn người vênh váo hung hăng xông lên Trương Mẫn phong.Bọn họ lục soát một phen xác định Cảnh Ngôn không có trên Trương Mẫn phong.- Sư huynh, tiểu súc sinh không có đây!Đặng Thanh vung tay hùng hổ quát:- Hừ! Không lẽ biết ta tới kiếm chuyện với hắn nên cố ý trốn? Trốn được hòa thượng không trốn khỏi miếu! Ta không tin tiểu súc sinh này không trở lại! Chúng ta đi!Đoàn người nhanh chóng xuống Trương Mẫn phong.Khi xuống núi Đặng Thanh bỗng đứng lại, giơ tay lên:- Chờ đã!Đặng Thanh híp mắt chậm rãi xoay người nhìn mấy chữ Trương Mẫn phong tên bia đá.Đặng Thanh cười âm hiểm:- Trương Mẫn phong? Ha ha, đã đến đây rồi không thể về không được, phải để lại chút gì.Nguyên khí bộc phát ra khỏi người Đặng Thanh.Nguyên khí mênh mông đập mạnh vào bia đá.Bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, bia đá vỡ nát. Đặng Thanh vận chuyển nguyên khí dâng trào nghiền bia đá thành bụi phấn.Ngọn núi rung nhẹ.Sau khi bia đá vỡ nát, mấy giây sau vài bóng người bay nhanh đến, đều là đệ tử của Bắc Phong. Đệ tử Bắc Phong thấy đám người Đặng Thanh thì biến sắc mặt, lại nhìn bia đá bị gã phá hủy, cả nhóm biểu tình tức giận.Một đệ tử Bắc Phong cố nén tức giận hỏi: - Đặng Thanh sư huynh làm vậy là sao?Lúc Cảnh Ngôn mới tham gia Bắc Phong thì đệ tử này từng cùng hắn uống rượu, bữa nhậu hoan nghênh hắn tham gia Bắc Phong nội viện.Đặng Thanh không thèm để mắt mấy đệ tử Bắc Phong, khóe mắt liếc qua khiêu khích mấy người:- Ta đang làm gì? Các ngươi bị mù không thấy sao?Một người trầm giọng hỏi: - Ý của chúng ta là tại sao ngươi đến Bắc Phong gây sự, đánh sập Trương Mẫn phong?Đặng Thanh khịt mũi nói: - Gậy sự? Ta không gây sự, ta tới tìm tiểu tử tên Cảnh Ngôn, hắn không ở nên ta để lại dấu ấn cho hắn biết. Nếu các ngươi đã đến thì vừa lúc, chờ nhãi ranh tên Cảnh Ngôn trở về hãy thông báo với hắn, nói là Đặng Thanh Nam Phong muốn làm thịt hắn, rửa cổ chờ đi!Đặng Thanh trong mắt không người, hết sức ngông cuồng.Đặng Thanh nói xong cùng mấy đệ tử Nam Phong ngạo nghễ rời đi.Một đệ tử Bắc Phong hai mắt đỏ ngầu gầm gừ:- Sư huynh, Đặng Thanh đập nát bia đá Trương Mẫn phong, chúng ta cứ để họ ung dung rời đi vậy sao?Một người đứng đằng trước cả nhóm thở dài lắc đầu nói: - Nếu không thì làm sao được? Thực lực của chúng ta không thể ngăn hắn lại. Đặng Thanh này là một trong những người mạnh nhất võ giả dưới năm mươi tuổi trong Nam Phong. Sư huynh sư tỷ dưới năm mươi tuổi của Bắc Phong chúng ta có lẽ chỉ một, hai người ngang ngửa Đặng Thanh.- Ài.- Khi Cảnh Ngôn trở về chúng ta nên nói sao với hắn đây? Khi hắn thấy bia đá ra như vậy chắc sẽ rất tức giận.Mấy người lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Họ biết tại sao núi của Cảnh Ngôn tên Trương Mẫn phong. Lúc Cảnh Ngôn ở hạ viện quen một đệ tử tên Trương Mẫn, nàng chết vì hắn, nên hắn mới đặt tên ngọn núi là Trương Mẫn phong. Hết chương 397.



Bạn cần đăng nhập để bình luận