Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 507. Lừa Dối Cảnh Ngôn



Chương 507. Lừa Dối Cảnh Ngôn



Số lượng sản nghiệp của Văn gia tuy kinh người nhưng Chu Thượng Vân hiển nhiên không thể xuống tay với chúng. Những sản nghiệp ấy xử lí ra sao còn phải đợi ý kiến Cảnh Ngôn.Mà một mình Cảnh Ngôn tự nhiên cũng rất khó tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp khổng lồ của Văn gia, cũng không thể để những sản nghiệp ấy tiếp tục hoạt động bình thường.Không đợi Cảnh Ngôn mở miệng trả lời, tộc trưởng Lục gia liền vội vàng nói:- Số lượng sản nghiệp Văn gia ở các nơi vô cùng khổng lồ, một mình Cảnh Ngôn ngươi chắc chắn xử lí không được. Ta xem không bằng chúng ta tiện đây phân phối sản nghiệp Văn gia một chút. Lục gia ta nguyện ý dùng các tài nguyên như linh thạch mua một phần sản nghiệp Văn gia từ tay Cảnh Ngôn ngươi.- Viên gia ta cũng muốn mua một phần sản nghiệp vốn của Văn gia!- Ha ha, Thái gia ta cũng đồng ý mua một phần sản nghiệp vốn của Văn gia!Ba thế gia của Lam Khúc quận thành này dù cũng gia đại nghiệp đại nhưng nếu để bọn họ lập tức bỏ ra tài nguyên để mua hết sản nghiệp Văn gia đó là không hiện thực. Cho nên bọn họ đều nói muốn mua một phần.Không phải bọn họ biết đủ mà do quả thật không nuốt trôi được nhiều như thế!Tộc trưởng Lục gia nháy mắt với tộc trưởng Viên gia và tộc trưởng Thái gia, tiếp tục nói:- Cảnh Ngôn! Ngươi chỉ có một mình, nắm giữ số sản nghiệp Văn gia ấy trong tay quả thực lãng phí, không bằng ngươi bán chúng đi lấy tài nguyên tu luyện. Nhưng mà giá cả bán ấy có thể ưu đãi một chút. Lục gia ta nhất định toàn lực giúp ngươi giải quyết vấn đề này, lấy toàn bộ tài nguyên linh thạch ra mua!- Đúng, giá bán nên ưu đãi một chút!- Lục tộc trưởng nói đúng, chỉ cần Cảnh Ngôn ngươi ra giá thích hợp, mấy gia tộc chúng ta đều nguyện ý dốc toàn lực mua sản nghiệp Văn gia cho ngươi.Tộc trưởng Viên gia và tộc trưởng Thái gia đều ngầm hiểu ánh mắt của tộc trưởng Lục gia kia.Nghe mấy tộc trưởng nói vậy, Cảnh Ngôn thầm cười lạnh trong lòng.Lũ khốn kiếp này cũng thật nực cười. Bọn họ muốn mua sản nghiệp Văn gia, thèm muốn chúng vô cùng vậy còn đòi Cảnh Ngôn hắn cho một cái giá ưu đãi! Quả thực xem Cảnh Ngôn hắn là đồ ngốc!Đừng nói Cảnh Ngôn có muốn giữ lại số sản nghiệp Văn gia ấy không, cho dù Cảnh Ngôn thật sự không muốn giữ chúng, tính toán bán đi thì thế lực hoặc gia tộc muốn mua chúng trong Lam Khúc quận cũng còn rất nhiều!Không nói đâu xa, Quận Vương Chu Thượng Vân bên cạnh hắn cũng chắc chắn vô cùng vui lòng dùng các tài nguyên, linh thạch hết sức thu mua phần lớn sản nghiệp Văn gia.Cảnh Ngôn cười lạnh, nói với đám người tộc trưởng Lục gia:- Ý tốt của mấy vị tộc trưởng Cảnh Ngôn ta xin nhận. Nhưng sản nghiệp Văn gia này tự ta có thể xử lí, cũng không phiền các vị quan tâm.Đám người tộc trưởng Lục gia nghe Cảnh Ngôn nói vậy đều lộ vẻ lo lắng.Tộc trưởng Lục gia vội vàng nói:- Cảnh Ngôn, ngươi có thể còn không biết sản nghiệp Văn gia khổng lồ cỡ nào. Những sản nghiệp đó nếu ngươi muốn xử lí sẽ thực phiền toái, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian và tinh lực.- Đúng vậy, quả thực rất hao tâm tổn trí!Vẻ mặt tộc trưởng Thái gia thành khẩn nói:- Cảnh Ngôn, ngươi đừng nghĩ chúng ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Chúng ta đang muốn giúp ngươi!Chu Thượng Vân khó chịu nói:- Mấy vị tộc trưởng!Chu Thượng Vân thân là Quận Vương Lam Khúc quận sao không biết rõ tâm tư của tộc trưởng mấy gia tộc này được.Mấy lão già này thật quá bừa bãi, bản thân Chu Thượng Vân y còn đứng đây vậy mà dám tính lừa dối Cảnh Ngôn.Chu Thượng Vân thản nhiên nói:- Sản nghiệp Văn gia này Quận Vương phủ ta sẽ giúp Cảnh Ngôn xử lí. Cho dù Cảnh Ngôn tính toán bán chúng đi thì cũng sẽ tiến hành bán đấu giá.Ý tứ chính là mấy tên tộc trưởng các ngươi muốn chiếm tiện nghi còn lâu mới được.Đám người tộc trưởng Lục gia nghe Chu Thượng Vân nói thế lập tức đen mặt. Nếu đem sản nghiệp Văn gia đi bán đấu giá vậy bọn họ thật sự không thể chiếm chút tiện nghi nào. Sản nghiệp Văn gia đem bán đấu giá chắc chắn sẽ khiến rất nhiều thế lực tranh đoạt. Giá cả cũng tuyệt đối không thấp.- Quận Vương đại nhân!Cảnh Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói với Chu Thượng Vân:- Ta là võ giả Đông Lâm thành. Sau ta còn có Cảnh gia! Ta tính để gia tộc của ta tới Lam Khúc quận thành tiếp quản sản nghiệp của Văn gia!Nếu bán sản nghiệp Văn gia đi, Cảnh Ngôn quả thật có thể đổi được một lượng linh thạch nhiều tới mức không tưởng. Nhưng Cảnh Ngôn không chỉ là đan sư tứ giai còn là trận pháp sư sơ cấp, linh thạch với hắn thật sự không hề khó khăn.Mà đối với Cảnh gia mà nói, nếu có thể tiếp quản sản nghiệp Văn gia vậy Cảnh gia có thể phát triển vượt bậc trong thời gian ngắn. Cảnh Ngôn cần gia tộc trở nên mạnh mẽ. Vì gia gia đã mất, Cảnh Ngôn cũng có trách nhiệm khiến gia tộc mình trở nên cường thịnh.Tiêu diệt Văn gia xong, việc tiếp quản sản nghiệp Văn gia thật đúng là một cơ hội thật tốt.- Gia tộc của ngươi?Chu Thượng Vân nghe Cảnh Ngôn nói vậy nhíu mày:- Cảnh Ngôn, để gia tộc của ngươi tiếp quản sản nghiệp Văn gia chỉ sợ hơi…Đông Lâm thành chỉ là một thành nhỏ trong Lam Khúc quận. Cảnh gia tuy là thế lực không nhỏ trong Đông Lâm thành nhưng nếu ở trong Lam Khúc quận thì lại chẳng đáng gì. Cảnh gia có thể quản lí được sản nghiệp khổng lồ của Văn gia sao?Đám người Quan Nhạc nghe Cảnh Ngôn nói vậy đều cười lạnh, trong lòng trào phúng.Cảnh Ngôn muốn để gia tộc của hắn tiếp quản sản nghiệp Văn gia vậy cuối cùng sẽ chẳng khác nào vác đá tự đập chân mình.Cho dù Cảnh gia có cường giả sức chiến đấu vô cùng hung hãn như Cảnh Ngôn tọa trấn, cho dù Cảnh gia được Quận Vương đại nhân che chở nhưng nếu muốn quản lí sản nghiệp Văn gia cũng không phải một hai người là có thể xong. Muốn quản lí tốt còn cần rất nhiều cường giả bình thường tham dự.Cảnh gia có thể có mấy võ giả cảnh giới Tiên Thiên đây?Hung lắm khoảng mười hai mươi người. Mà với mười hai mươi võ giả Tiên Thiên sao có thể quản lí được sản nghiệp khổng lồ của Văn gia được?Đây là một chuyện cười!Cảnh Ngôn cũng biết ý Chu Thượng Vân muốn nói. Nhưng Chu Thượng Vân chắc còn không biết tình huống Cảnh gia hiện tại.Lúc trước, khi Cảnh Ngôn từ Đông Lâm thành trở lại Lam Khúc quận thành, Cảnh gia cũng đã có hơn năm mươi võ giả Tiên Thiên. Bây giờ, số lượng võ giả Tiên Thiên của Cảnh gia chắc chắn càng nhiều!Có Cảnh Ngôn hắn trấn, lại được Quận Vương phủ che chở vậy Cảnh gia cũng không phải không thể quản lí sản nghiệp khổng lồ ấy được.Ngay tại lúc Cảnh Ngôn đang muốn giải thích, ánh mắt hắn liền ngưng lại. Một thân ảnh đang cố gắng chui ra từ trong đám người xa xa.- Bát trưởng lão?Người này đúng là bát trưởng lão Cảnh gia, Cảnh Thanh Trúc.Cảnh Thanh Trúc vẫn luôn phụ trách phòng làm việc của Cảnh gia ở Lam Khúc quận thành nên đa số thời gian Cảnh Thanh Trúc đều ở nơi đây. Khi tin Cảnh Ngôn đại chiến Văn gia truyền ra, Cảnh Thanh Trúc tự nhiên liền biết.Cảnh Thanh Trúc vừa nghe tin liền lập tức chạy tới, nhưng khi tới nơi, cuộc đại chiến lại đã chấm dứt!Cảnh Thanh Trúc nghe đám người chung quanh bàn tán mới biết được Văn gia đã bị diệt. Những đại nhân vật như tộc trưởng, thái thượng trưởng lão của Văn gia đều bị Cảnh Ngôn chém chết.Cảnh Thanh Trúc vô cùng kinh hãi, cố gắng chen ra khỏi đám người. Ánh mắt chuyển động, muốn tìm kiếm thân ảnh Cảnh Ngôn. Hết chương 507.



Bạn cần đăng nhập để bình luận