Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 127 - Nhan Sắc Khuynh Thành



Chương 127 - Nhan Sắc Khuynh Thành



Trong bão tố đáng sợ ẩn chứa uy áp kinh người tàn phá không gian xung quanh.Có thể thấy nhiều nham thạch bốn phía bị bàn tay to đen bao bọc vầng sáng vàng đất đụng nhẹ, từng khối nham thạch cứng rắn bỗng chốc thành bột phấn.Cảnh Ngôn dưới bàn tay to đen chịu đựng áp lực khó thể tưởng tượng.Cảnh Ngôn cảm giác như cả bầu trời sụp xuống, trời đập xuống đầu hắn.Nguyên khí chuyển động quanh người bảo vệ Cảnh Ngôn, chịu đựng áp lực siêu khủng bố. Những nguyên khí bị áp súc đến cực hạn khiến nguyên khí trong kinh mạch Võ Đạo khó chuyển động.Cảnh Ngôn cắn chặt răng thầm quát:- Thiên Không Chi Dực!Vụ tuyền trong bụng chịu đè ép nặng nề vẫn cố gắng xoay nhanh, nguyên khí chảy khắp kinh mạch Võ Đạo toàn thân Cảnh Ngôn. Hắn thi triển Thiên Không Chi Dực miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi bàn tay to đen bao phủ.Tuy không bị đánh trúng trực tiếp nhưng bàn tay do dấy lên sóng khí khủng bố hất bay Cảnh Ngôn ra ngoài, trước mắt hắn tối sầm, ngực nghẹt thở sắp xỉu. Nhưng Cảnh Ngôn biết lúc này mình tuyệt đối không thể mất ý thức, nếu mất nguyên khí bảo vệ thân thể, bão năng lượng tàn phá bốn phía sẽ đè ép cơ thể hắn thành bụi. Cảnh Ngôn không cho rằng thân xác mình cứng hơn nham thạch.Nữ võ giả mặc váy lam thấy bàn tay to của linh thú bao phủ người Cảnh Ngôn thì thầm thở dài. Nàng không mong thấy võ giả trẻ tuổi vô tội này chết, nhưng đã không kịp cứu viện, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.Khi nữ võ giả mặc váy lam cho rằng Cảnh Ngôn chết chắc thì bóng xanh trốn khỏi bàn tay đen.Trong đôi mắt xinh đẹp lóe tia sáng khác lạ.Võ giả trẻ tuổi này thân pháp rất nhanh.Nữ võ giả mặc váy lam kịch chiến với linh thú khổng lồ mấy canh giờ nên biết sự đáng sợ của nó, tốc độ công kích mau cỡ nào. Võ giả trẻ tuổi trốn thoát khỏi bàn tay linh thú khổng lồ công kích, thân pháp nhanh nhẹn thật kinh người.Nữ võ giả mặc váy lam quét nhanh qua Cảnh Ngôn, rống to:- Nghiệt súc, chịu chết đi!Mắt nữ võ giả mặc váy lam bắn ra tia sáng lạnh, tay ngọc cầm trường kiếm màu vàng. Kiếm quang vàng rực chói mắt quét qua, xuyên qua không gian chém xuống cỗ linh thú khổng lồ.Linh thú khổng lồ, thân hình màu đen siêu to rung mạnh khi kiếm quang vàng chém trúng cổ nó, há mồm phát ra tiếng hú thê lương:- Oa!Cảnh Ngôn thở hồng hộc đáp xuống một bên, nhìn chằm chằm linh thú đen khổng lồ như ngọn núi cao, Lưu Quang kiếm lấp lóe kiếm quang màu đen chuẩn bị tùy thời lại né tránh.Linh thú đen khổng lồ không tiếp tục công kích Cảnh Ngôn, nó lại tập trung chú ý vào nữ võ giả.Linh thú đen khổng lồ phát ra tiếng rống thê lương, hung tợn xoay người giơ hai tay tấn công nữ võ giả mặc váy lam.Cảnh Ngôn nhìn đăm đăm:- Hưm?Từ lúc Cảnh Ngôn nghe tiếng đánh nhau của nữ võ giả mặc váy lam và linh thú to đen thì hắn chưa từng nghe nó phát ra thanh âm, giờ nó rú lên đau đớn.Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng:- Bị thương sao?Cảnh Ngôn lập tức xác định linh thú to đen bị thương, vì hắn cảm giác rõ ràng hơi thở của nó yếu hơn trước nhiều. Hiển nhiên một kích vừa rồi của nữ võ giả mặc váy lam chém trúng chỗ hiểm của linh thú to đen.Trên thế giới này hầu hết linh thú đều có chỗ hiểm, điểm yếu trí mạng trên người. Đánh trúng chỗ hiểm thì giết linh thú dễ dàng hơn nhiều.Đòn công kích của nữ võ giả mặc váy lam sắc bén hơn:- Nghiệt súc, còn chưa chịu chết!Kiếm quang màu vàng nhuộm cả bầu trời thành sắc vàng.Trước khi linh thú to đen bị thương, nữ võ giả mặc váy lam đánh ngang tay với nó. Giờ linh thú to đen bị chém trúng chỗ hiểm, hơi thở yếu dần, nó không đánh lại nữ võ giả nữa.Tiếng hú của linh thú to đen càng lúc càng dồn dập, thanh âm sắc nhọn hơn:- Oa!Dường như linh thú to đen muốn chạy trốn nhưng nữ võ giả mặc váy lam sẽ không cho nó cơ hội đó. Mỗi lần linh thú to đen định thừa dịp trốn là nữ võ giả sẽ chặn đường nó ngay.Dần dà linh thú to đen kiệt quệ, điểm yếu cần cổ bị nữ võ giả mặc váy lam chém trúng nhiều lần hơn.Phập!Rầm rầm!Cuối cùng linh thú to đen lảo đảo té ngã.Khi thân hình cao lớn ngã xuống, mặt đất rung bần bật, Tội Ác Hiệp Cốc như sắp sụp.Cảnh Ngôn lắc người đến trước linh thú to đen. Cảnh Ngôn chưa từng thấy loại linh thú này, thân hình của nó cao trăm thước, hai chân, tay, da lông toàn thân ngăm đen, lông hơi ngắn, mỗi sợi lông đen như thanh kiếm bén.Cảnh Ngôn thầm nghĩ:- Quá lớn, tu di giới chỉ của ta không chứa được.Xác con linh thú này có giá trị rất kinh người.Vèo!Nữ võ giả mặc váy lam đáp xuống cạnh xác linh thú to đen.Cảnh Ngôn thật tự nhiên nhìn sang, sau đó ngây người.Nhan sắc nữ võ giả mặc váy lam xinh đẹp tuyệt trần.Lúc trước Cảnh Ngôn không có cơ hội nhìn kỹ, giờ nữ võ giả mặc váy lam đứng cách hắn vài thước nên thấy rõ mặt nàng.Nhan sắc của nữ võ giả mặc váy lam so sánh khuôn mặt hay dáng người đều hơn chủ quản Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến Đông Lâm thành Nhiễm Kỳ một bậc.Trong Đông Lâm thành, nhiều võ giả gọi Nhiễm Kỳ là mỹ nhân số một Đông Lâm thành. Nữ võ giả mặc váy lam về nhan sắc cao hơn Nhiễm Kỳ một bậc là biết xinh đẹp khiến người ngất ngây cỡ nào.Cảnh Ngôn nhìn nàng chỉ hơi ngây người một lúc rất nhanh tỉnh táo lại, trong lòng hắn đang rất bực mình. Cảnh Ngôn không quên mới rồi suýt chết vào tay linh thú to đen, nếu không nhờ phút cuối hắn giữ bình tĩnh thi triển Thiên Không Chi Dực thoát khỏi công kích của linh thú trong đường tơ kẽ tóc, lúc này hắn đã bị đập dẹp lép.Cảnh Ngôn cho rằng hắn bị linh thú to đen tấn công là lỗi tại nữ võ giả mặc váy lam đã dụ nó ra khỏi Tội Ác Hiệp Cốc sâu thẳm.Cảnh Ngôn ôm cục tức nhưng không dám trách móc gì đối phương, hắn thấy tận mắt nữ võ giả mặc váy lam giết linh thú to đen, thực lực như thế muốn giết hắn chỉ cần một nhát kiếm, không phải chém thêm nhát thứ hai. Cảnh Ngôn không dại gì chọc vào tồn tại thực lực mạnh như thế.Nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm, nhỡ mồm một cái thì hậu quả khó nói.Nên Cảnh Ngôn im lặng đứng một bên giả ngu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận