Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 662. Không Vừa Lòng!



Chương 662. Không Vừa Lòng!



Dao động nguyên khí của hai vị võ giả Đạo Vương như hai quả cầu thổi phồng đến cực hạn sẽ nổ tung, động tĩnh làm nhiều mạo hiểm giả đứng xa xem liên tục thụt lùi, khí huyết toàn thân dâng lên, mắt tràn đầy kinh hoàng.Giờ phút này bọn họ mới hiểu rõ hai võ giả thoạt trông lớn tuổi thực lực mạnh đến nhường nào. Ở trước mặt cường giả như vậy họ như con kiến trước con voi, thậm chí không bằng con kiến.Hai tàn ảnh tạm dừng trong không gian rồi lao mạnh hướng võ giả trẻ phía đối diện.Mạo hiểm giả phía xa thấy ánh sáng đáng sợ lấp lóe, không gian nứt rạn li ti lan tràn ra ngoài.Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, họ biết những vết hằn đen rậm rạp này là khe hở sinh ra khi vách tường không gian không chịu nổi dao động năng lượng. Những khe nứt này có thể dễ dàng xé rách thân thể đám mạo hiểm giả.Đám mạo hiểm giả kinh thán bàn tán:- Cường đại!- Lực lượng thật đáng sợ!- Đúng rồi, cường giả khủng bố quá, Cổ Dương đại nhân là nhân vật nào mà hộ vệ đi theo có thực lực như vậy? Thân phận của Cổ Dương đại nhân chắc vô cùng tôn quý.- Còn phải nói? Trên Thiên Nguyên đại lục chúng ta võ giả mạnh nhất là Đạo Hoàng cảnh, hai hộ vệ của Cổ Dương đại nhân dù không phải là võ giả Đạo Hoàng cảnh thì cũng là võ giả Đạo Vương cảnh siêu mạnh.- Người Cảnh gia đúng là tự tìm chết, nếu ta là hắn chắc chắn trốn thật xa, làm gì chạy tới trước mặt Cổ Dương đại nhân?- Thì đó, chậc chậc, chắc sẽ không còn mẩu xương. Ta đề nghị đứng xa chút, đỡ khỏi phải bị tiện tay diệt luôn.Bọn họ đinh ninh Cảnh Ngôn chết chắc.Giọng Cảnh Ngôn không lớn nhưng rất có sức xuyên thấu chui vào tai Cổ Dương:- Hai võ giả Đạo Vương cảnh đỉnh bảo vệ, Cổ gia đã cẩn thận hơn. Nhưng hai Đạo Vương cảnh đỉnh tầm thường dám càn rỡ trước mặt ta?Cổ Dương cảm giác lòng lạnh lẽo, mắt nhìn chằm chằm hai trưởng lão Cổ gia tấn công Cảnh Ngôn. Cổ Dương thầm cầu nguyện hai trưởng lão phải đánh chết Cảnh Ngôn, ít nhất ngăn hắn lại.Xoẹt!Khoảnh khắc kiếm quang lam ngưng tụ trước mặt Cảnh Ngôn, hắn tùy tay quét kiếm quang lam toát ra sát ý lạnh lẽo nghiền áp hai trưởng lão Cổ gia.Uy năng vô tận phát ra.Hai trưởng lão Cổ gia cảm giác sát ý ập vào mắt sắp đóng băng thân thể, làm họ không thể nhúc nhích. Họ lắc người xông lên lúc này khựng lại. Nếu nhìn gần sẽ thấy hai trưởng lão Cổ gia tu vi Đạo Vương cảnh đỉnh mắt tràn đầy kinh hoàng.Kiếm quang màu lam chưa đến gần nhưng hai người hiểu mình bất lực ngăn cản, chỉ sát ý đã làm nguyên khí vận chuyển trì trệ.Một trưởng lão khó khăn quay đầu lại, dường như dồn hết sức lực hét to với Cổ Dương:- Thiếu gia . . . trốn mau!Phập phập!Ngay sau đó thân thể hai người bị kiếm quang lam bao phủ, hai tiếng vang khẽ, kiếm quang lam biến mất, bốn phía tĩnh lặng chỉ còn gió nhẹ thổi.Hai trưởng lão Cổ gia ngã xuống, đầu lăn xuống cần cổ rớt xuống đất lăn thật xa.Đám mạo hiểm giả đứng xa nhìn cảnh này cảm giác trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng. Họ không bao giờ ngờ hai võ giả cường đại bị một kiếm giết! Đúng vậy, một nhát kiếm cắt đầu hai người xuống.Người trẻ tuổi này có thực lực ghê gớm cỡ nào? Hắn là võ giả Đạo Hoàng cảnh sao? Hắn nói là người Cảnh gia, nhưng Cảnh gia sao có võ giả Đạo Hoàng cảnh? Nếu có người như vậy thì Cảnh gia cần gì co đầu rụt cổ mười năm dài?Mọi chuyện trở nên không chân thật, nhiều người cảm thấy mình nằm mơ.Hai hộ vệ của Cổ Dương bày ra thực lực mạnh mẽ cỡ nào họ đã thấy tận mắt, vậy mà thoáng chốc bị một kiếm chém chết.Nếu đồn ra ngoài ai tin được?Mặt Cổ Dương không chút máu.Lúc trước trưởng lão kia kêu y trốn đi, nhưng Cổ Dương đi sao được? Trưởng lão Đạo Vương cảnh đỉnh còn bị Cảnh Ngôn một kiếm giết, võ giả Đạo Sư cảnh như y làm sao trốn khỏi mí mắt hắn?Cổ Dương cố gắng khiến mình bình tĩnh:- Cảnh Ngôn . . . Lúc này phải bình tĩnh mới có cơ may sống, Cổ Dương chưa từng nghĩ sẽ gặp nguy hiểm mạng sống trong địa vực Đông Lâm thành. Nếu biết trước Cổ Dương đã không đến địa vực Đông Lâm thành hòng tiêu diệt Cảnh gia, giờ hối hận cũng vô dụng, đã muộn.Cổ Dương hít sâu một hơi, giọng là lạ hỏi: - Không lẽ ngươi đã bước vào Đạo Hoàng cảnh?Cổ Dương không muốn tin Cảnh Ngôn còn sống, càng không muốn tin hắn là võ giả Đạo Hoàng cảnh, nhưng sự thật trước mắt không cho phép y trốn tránh.Người một kiếm giết hai võ giả tu vi Đạo Vương cảnh đỉnh nếu không phải Đạo Hoàng cảnh thì là gì?Thần hồn Cảnh Ngôn dao động truyền ra thần niệm:- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta đúng là Đạo Hoàng cảnh.Nghe Cảnh Ngôn thừa nhận lòng Cổ Dương chùng xuống.Cổ Dương không nghĩ ra tại sao Cảnh Ngôn có thể bước vào Đạo Hoàng cảnh trong thời gian ngắn ngủi. Theo y biết Cảnh Ngôn mới hơn ba mươi tuổi, sao hắn có thể trở thành võ giả Đạo Hoàng cảnh?Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, mạng nhỏ của y tùy thời bị mất.Cổ Dương ấp úng hỏi: - Cảnh Ngôn, mới rồi ngươi nói có câu muốn hỏi, nếu ta trả lời thì ngươi sẽ tha cho ta?Sự chết sống của y hoàn toàn dựa vào ý Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn hỏi: - Đúng vậy! Ta hỏi ngươi, có phải Cổ gia các ngươi bắt một người tên Cảnh Lục Nam?Lúc giết Cổ Ngân Hà là Cảnh Ngôn đã nghi ngờ phụ thân Cảnh Lục Nam mất tích liên quan Cổ gia. Sau này Cảnh Ngôn bị lão thất phu Cổ Vạn Toàn truy sát, lão cũng nhắc tới chuyện này khiến hắn càng cảm thấy phụ thân mất tích liên quan đến Cổ gia.Cổ Dương là dự bị tộc trưởng Cổ gia, có lẽ gã biết chuyện này. Cảnh Ngôn hy vọng phụ thân Cảnh Lục Nam chưa chết, còn sống trên thế giới này.Cổ Dương đảo tròng mắt, con mắt sống động hơn nhiều:- Cảnh Lục Nam? Ta có nghe nói qua Cảnh Lục Nam, hình như bị gia tộc của ta bắt nhốt ở một chỗ. Cảnh Ngôn, Cảnh Lục Nam có quan hệ gì với ngươi? Nếu ngươi muốn cứu người đó thì ta có thể giúp ngươi.Cổ Dương cảm thấy có thể sống sót, y cho rằng Cảnh Lục Nam và Cảnh Ngôn có quan hệ không tầm thường. Cảnh Ngôn muốn cứu Cảnh Lục Nam thì để y sống là lựa chọn chính xác.- Câu trả lời của ngươi không khiến ta vừa lòng, nên chết đi!Xoẹt!Kiếm quang vụt qua người Cổ Dương. Hết chương 662.



Bạn cần đăng nhập để bình luận