Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 910. Tan Vỡ



Chương 910. Tan Vỡ



Vô luận là Lưu Hải Uy hay là Thăng Kinh thật ra cũng không thấy Sở gia có cơ hội thắng nào trong trận tranh chấp này.Tuy nói Sở gia có võ giả nghịch thiên Cảnh Ngôn kia giúp đỡ nhưng kẻ thù của Sở gia chính là ba thế lực nhất phẩm có thực lực rất hung tàn.Cũng chính vì Ngũ Đạo Tông và Lưu gia đều là thế lực nhất phẩm cho nên bọn họ mới càng hiểu rõ thực lực cùng nội tình của thế lực nhất phẩm hơn.Thăng Kinh nghe vậy cũng âm thầm gật đầu đồng ý.- Nhưng mà Chung tiên sinh của khu hòa bình cũng không thể khinh thường. Vị Chung tiên sinh này thực thần bí, đến tận giờ chúng ta cũng không thể biết rõ lai lịch của hắn. Hơn nữa, chúng ta có thể thấy Sở gia không có phần thắng thì Chung tiên sinh tự nhiên sẽ không ngốc đến mức không nhìn ra được. Nếu Chung tiên sinh có thể nhận ra Sở gia đánh không lại U Minh tông thì tại sao lại tới giúp Sở gia đây?Thăng Kinh nói đến đó liền chuyển hướng:- Chắc chắn trong chuyện này còn có tin chúng ta chưa nắm được.Lưu Hải Uy nêu ra một nghi vấn mãi không thể giải đáp được của mình:- Nói về Cảnh Ngôn này ta cũng thật sự nghĩ không ra. Bây giờ chúng ta cũng biết Cảnh Ngôn là nhi tử của Sở Liên Tinh, nữ nhi của Sở Hồng Nam, tuổi chưa được trăm. Với số tuổi như thế Cảnh Ngôn làm thế nào tu luyện đến Thánh Đạo cảnh được? Hơn nữa người này vẫn luôn sinh hoạt tại Thiên Nguyên đại lục, nơi cực thiếu thốn tài nguyên như vậy tại sao có thể sinh ra võ giả Thánh Đạo cảnh mới chứ?Ánh mắt Thăng Kinh khẽ nhíu, nói:- Ta có một suy đoán, có lẽ người này nắm giữ Càn Khôn Giới.- Càn Khôn Giới?Ánh mắt Lưu Hải Uy đột nhiên lộ vẻ giật mình.Lưu Hải Uy cũng biết chuyện Càn Khôn Giới, nó quan hệ tới truyền thừa của Tử Vong Thần Điện.Lưu Hải Uy đáp:- Ta hiểu rồi, Thăng Kinh huynh tới nơi này chỉ sợ cũng có ý với Càn Khôn Giới kia đi?Trên thực tế, trước lúc Thăng Kinh tới tìm, Lưu Hải Uy cũng không tính đi đến xem trận đàm phán của Sở gia và U Minh tông. Lam Ninh Thần Vực gần đây quả thật không yên ổn, cần tộc trưởng là gã tự mình xử lí rất nhiều sự vụ. Nhưng chính Thăng Kinh tới tìm Lưu Hải Uy yêu cầu Lưu Hải Uy nhất định phải đi xem với mình.Thăng Kinh nghe Lưu Hải Uy nói vậy liền cười gật đầu.Bên kia, bởi vì Chung tiên sinh của khu hòa bình đột nhiên tới, hơn nữa còn bước vào chiến thuyền của Sở gia mà đám người Đổng Trạch cũng họp nhau thương nghị một chút.Tuy vậy, bọn họ cũng không quá để ý.Chung tiên sinh quả thật dẫn theo vài võ giả Thánh Đạo cảnh, hơn nữa còn có thực lực Thánh Đạo tam cảnh, cũng xem như tương đối mạnh mẽ rồi. Nhưng khi so với ba thế lực nhất phẩm bọn họ thì chút đó liền không đủ nhìn.Đám người Đổng Trạch quyết định, một khi Chung tiên sinh thật sự ra tay trợ giúp Sở gia thì cũng diệt Chung tiên sinh luôn, sau đó bọn họ sẽ chia cắt địa bàn khu hòa bình của Chung tiên sinh.Tuy khu hòa bình tài nguyên nghèo nàn tới mức khiến người ghét bỏ nhưng ở khu hòa bình còn có một Tử Vong Thâm Uyên. Cứ trăm năm Tử Vong Thâm Uyên lại mở ra một lần, từ đó vẫn có thể có được không ít thứ tốt.Hai ngày nhanh chóng qua đi, cuộc đàm phán giữa U Minh tông và Sở gia rốt cục bắt đầu.Đám người phe Sở Hồng Nam của Sở gia đều đứng cách chiến thuyền Sở gia không xa. Bọn họ làm theo yêu cầu của Cảnh Ngôn, không bước ra khỏi phạm vi bảo vệ ba trăm thước của chiến thuyền Sở gia.Sở Hồng Nam và Cảnh Ngôn đứng ở phía trước. Phía sau Sở Hồng Nam là đám võ giả Thánh Đạo cảnh của Sở gia. Phía sau Cảnh Ngôn lại là sáu khôi lỗi Lão Nhị. Chung tiên sinh của khu hòa bình thì đứng phía chếch trái sau lưng Cảnh Ngôn.Cách bên Sở gia hơn một ngàn mét phía trước chính là đám người tông chủ U Minh tông, Đổng Trạch. Phía sau Vạn Kiếm Tông và Phương gia đều có không ít võ giả Thánh Đạo cảnh. Bốn phía chung quanh bọn họ có rất nhiều võ giả tụ tập, có Đạo Hoàng cảnh, cũng có Thánh Đạo cảnh. Thánh Đạo cảnh đứng tương đối gần hơn chút, Đạo Hoàng cảnh thì đứng tránh nơi rất xa. Bởi vì một khi hai bên khai chiến, võ giả Đạo Hoàng cảnh căn bản không thể tự bảo vệ mình. Bọn họ không ngăn được năng lượng dao động tràn ra khi võ giả Thánh Đạo cảnh hai bên chém giết nhau.Từng ánh mắt đều tập trung trên người hai phe nhân mã đang đứng ở giữa.- Sở Hồng Nam tộc trưởng, ta muốn Sở gia rời khỏi Hỗn Loạn Chi Địa ở Lưu Sa Thần Vực. Hơn nữa muốn Sở gia dời gia tộc khỏi Lưu Sa Thần Vực, bất luận là ai của Sở gia cũng vĩnh viễn không được bước chân vào Lưu Sa Thần Vực nửa bước.Đôi mắt Đổng Trạch lóe tia hung ác, nhìn chằm chằm Sở Hồng Nam, âm trầm nói:- Sở Hồng Nam, đây là cơ hội tồn tại cuối cùng U Minh tông chúng ta cho Sở gia các ngươi.- Đổng Trạch tông chủ, ngươi suy nghĩ nhiều.Sở Hồng Nam không nói gì, Cảnh Ngôn mở miệng đáp:- Lần đàm phán này, U Minh tông các ngươi không có tư cách nêu điều kiện đâu.Đổng Trạch híp mắt, liếc Cảnh Ngôn nói:- Hừ, ngươi là kẻ nào? U Minh tông ta và Sở gia đàm phán nào tới phiên ngươi nói chuyện?Đổng Trạch đương nhiên biết Cảnh Ngôn là ai, lão nói như vậy chỉ muốn chặn miệng Cảnh Ngôn mà thôi.- Đổng Trạch, ngươi nên biết ta là ai. Hơn nữa, ngươi cũng nói sai rồi.Cảnh Ngôn cười nói:- Nguyên nhân của lần đàm phán này, mọi người đều biết, ta không muốn nói gì thêm. Ở đây, ta chỉ nói, Cảnh Ngôn ta không phải đệ tử Sở gia cũng không phải thành viên Sở gia. Người U Minh tông là do ta giết, Chiến doanh U Minh tông cũng là ta phá. Nói nghiêm khắc thì chuyện đó cũng không liên can Sở gia mấy, U Minh tông tìm Sở gia đàm phán đã là sai lầm rồi.- Làm càn!Đổng Trạch giận dữ, đỏ cả mắt.Cảnh Ngôn tiếp tục nói:- Đổng Trạch, Cảnh Ngôn ta nhìn ngươi không thoải mái cho nên mới ra tay đối phó U Minh tông. Ta đuổi U Minh tông ra khỏi chỗ tụ tập nhưng lại không có thời gian đi xử lí nên mới đem nó giao cho Sở gia. Hiện tại, ta muốn ra điều kiện với U Minh tông. Người U Minh tông không được bước vào chỗ tụ tập, hơn nữa người U Minh tông chỉ có thể hoạt động ở thành thị khu vực U Minh tông đang quản lí.- Ha ha ha…Đổng Trạch giận quá mà cười:- Thật nực cười! Ngươi dựa vào cái gì dám mạnh miệng vậy? Cũng không sợ gió thổi rụt lưỡi sao?Cảnh Ngôn khẽ quát đầy khí phách:- Đổng Trạch tông chủ, ta cũng không phải nói mạnh miệng. Nếu ta đã nói thế thì sẽ không thu lại. ta dám nói thế vì ta có thực lực ấy. U Minh tông muốn cũng đáp ứng, không muốn cũng phải đáp ứng.- Xem ra, cuộc đàm phán này đành kết thúc vậy. Chúng ta đã không còn gì để nói nữa.Đổng Trạch khẽ hít vào một hơi, thoạt nhìn như đã khôi phục bình tĩnh nhưng chính Đổng Trạch mới biết lửa giận trong lòng mình hiện tại đã đến mức nào.U Minh tông chưởng khống Lưu Sa Thần Vực hơn vạn năm, nào từng chịu uy hiếp như thế?Đổng Trạch khẽ quát:- Nếu như vậy thì hôm nay đám người các ngươi đều chết ở đây đi!Đối với cuộc đàm phán hôm nay, hai bên căn bản không hề có hy vọng có thể bắt tay giảng hòa. Từ đầu tới cuối, hai bên đều đang nghĩ nên làm thế nào để diệt sạch đối phương.Cho nên bọn họ không thể bình tĩnh ngồi xuống thương nghị kĩ lưỡng biện pháp giải quyết chuyện này mà không cần dùng vũ lực. Nói mấy câu liền khai chiến cũng là điều không hề bất ngờ.Đổng Trạch nhìn Chung tiên sinh chằm chằm, nói:- Chung tiên sinh, ngươi đứng đó là có ý gì? Ta khuyên ngươi vẫn nên rời khỏi chỗ kia thì hơn. Nếu không lát nữa chém giết, ngộ thương tới ngươi hoặc người của ngươi sẽ không tốt đâu. Hết chương 910.



Bạn cần đăng nhập để bình luận