Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 416. Rắc Rối Của Cao Phượng



Chương 416. Rắc Rối Của Cao Phượng



Cao Phượng đi theo hộ vệ đến phòng tiếp khách Trương gia.Cao Phượng vừa bước vào Cảnh Ngôn liền nhìn nàng.Quả nhiên là Cao Phượng mà hắn biết!Nhưng Cao Phượng bây giờ gầy gò hơn lần trước gặp, khuôn mặt tiều tụy nhiều.Cảnh Ngôn lên tiếng: - Cao Phượng!Cao Phượng nghe giọng Cảnh Ngôn mới đưa mắt nhìn sang, thân thể mềm mại run nhẹ, mắt đẹp trợn tròn.Cảnh Ngôn?Cao Phượng không ngờ hộ vệ nói khách Trương gia quen nàng sẽ là Cảnh Ngôn. Lúc gặp Cảnh Ngôn trong Hắc Phong trấn địa vực Đoan Dương thành đến bây giờ đã qua hai năm. Hai năm nhìn như rất dài thật ra không quá lâu, đặc biệt đối với mạo hiểm giả càng giống một chớp mắt. Mạo hiểm giả đi qua các nơi nguy hiểm, mỗi lần mạo hiểm có lẽ mất mấy tháng, nên hơn hai năm chỉ là thời gian vào nơi như Nguyệt Hoa Sâm Lâm vài lần.Cao Phượng hơi lấy lại sức sống:- Cảnh Ngôn?Trông thấy Cảnh Ngôn làm Cao Phượng rất bất ngờ, có chút vui vẻ, cảm xúc u ám bị niềm vui xua tan bớt. Cao Phượng nở nụ cười nhẹ trông rất xinh đẹp.Đám người Trương Nhất Binh nhìn Cảnh Ngôn và Cao Phượng, hai người gặp mặt liền nhận ra đối phương khiến họ chắc chắn hắn quen Cao Phượng.Trương Nhất Binh nói: - Cảnh Ngôn tiểu hữu là người quen với Cao Phượng vậy trò chuyện một lúc đi, chúng ta ra ngoài trước.Trương Nhất Binh không muốn hỏi thăm việc Cao Phượng gặp phải, Trương gia sẽ không nhúng tay vào, nên gã không muốn ở lại đây lần nữa nghe nàng cầu xin. Nói thật thì từ chối Cao Phượng trong lòng Trương Nhất Binh cũng rất khó chịu.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Tốt, Trương tộc trưởng cứ tự nhiên.Đám người Trương gia đi ra ngoài.Một trưởng lão Trương gia thất vọng lắc đầu nói: - Ta còn tưởng Cảnh Ngôn là tử đệ gia tộc lớn, không ngờ đi ra từ thành phố nhỏ chưa từng nghe tên.Một trưởng lão khác mở miệng nói: - Trông Cảnh Ngôn rất trẻ nhưng có thể vào Đạo Nhất học viện, thiên phú Võ Đạo chắc rất mạnh.- Ta vẫn không hiểu hắn làm sao được nhiều tài nguyên đến thế, Trương gia ta một năm tổng thu nhập không nhiều bằng tài nguyên hắn cho Trương Ngọc. Có lẽ hắn càng có nhiều tài nguyên nữa!Trưởng lão Trương gia bàn tán rôm rả.Tộc trưởng Trương Nhất Binh nhìn mấy trưởng lão, nói: - Mặc kệ mấy chuyện đó đi, hắn nói tặng tài nguyên cho Trương Ngọc chỉ vì bù đắp áy náy với Trương Mẫn, chúng ta cứ coi như hắn nói thật. Vừa rồi ta đã nói nếu hắn muốn lấy lại những tài nguyên thì hoàn toàn có thể, hắn không chịu lấy về thì không thể trách chúng ta cản trở hắn mang Trương Ngọc đi.Trong phòng, Cảnh Ngôn và Cao Phượng ngồi xuống.Hơn hai năm không gặp, hai người trò chuyện vài câu.Cảnh Ngôn hỏi vào vấn đề chính:- Cao Phượng, nghe người Trương gia nói hình như nàng gặp rắc rối?Nói sao thì Cảnh Ngôn và huynh muội Cao Phượng, Cao Triển xem như bằng hữu. Lúc trước Cảnh Ngôn ở Hắc Phong trấn muốn vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm, đội mạo hiểm Liệt Diễm dẫn hắn tìm đến Tội Ác Hiệp Cốc. Nếu Cao Phượng gặp rắc rối mà Cảnh Ngôn giúp được gì chắc chắn hắn sẽ giúp.Nghe Cảnh Ngôn hỏi chuyện nét mặt Cao Phượng sa sầm.Cao Phượng như mất hết sức lực, mềm nhũn tựa vào ghế:- Ta làm sai chuyện, ta đánh bị thương Tống Minh.Cảnh Ngôn nhíu mày hỏi: - Tống Minh là ai?Cao Phượng chợt nhớ ra Cảnh Ngôn không phải người Hạo Phong thành mà chỉ là khách của Trương gia, trước kia chưa từng đến đây nên hắn đương nhiên không biết Tống Minh là ai.Cao Phượng giải thích một câu:- Tống Minh là nhi tử của tộc trưởng Tống gia, Tống gia là một trong gia tộc lớn nhất Hạo Phong thành chúng ta.Cảnh Ngôn gật gù, đại khái biết rắc rối của Cao Phượng:- À.Dừng một lúc Cảnh Ngôn lại hỏi: - Tại sao Cao Phượng đánh Tống Minh?Nhắc tới Tống Minh là mắt Cao Phượng rực cháy tức giận, đằng đằng sát khí:- Thằng khốn nạn Tống Minh đó! Hắn ỷ vào thế lực gia tộc trong Hạo Phong thành không chuyện ác nào không làm, không biết làm bao nhiêu chuyện xấu!Cao Phượng cắn răng nói: - Hắn đối với ta . . . mấy hôm trước hắn đụng phải ta trong tửu lâu, chẳng những buông lời vũ nhục ta còn động tay động chân. Ta không nhịn được đập hắn một chưởng, hình như . . . đánh thương hắn. Từ trước Tống Minh đã có . . . Ý đó với ta, mỗi lần gặp ta luôn làm bộ dáng khiến người buồn nôn. Ta cũng biết không thể trêu vào Tống Minh, Tống gia nên luôn ccos nhịn, mấy hôm trước ta thật sự không chịu nổi nữa.Mặt Cao Phượng đỏ ửng, khóe mắt liếc trộm Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn gật gù cười nói: - Tống Minh đúng là đáng đánh.Cao Phượng tức giận nói: - Đúng vậy! Nếu không phải vì Tống gia thì ta giết hắn lâu rồi!Lần đầu tiên Cảnh Ngôn gặp Cao Phượng liền biết nàng nóng tính, có thể nhẫn nhịn nhiều lần đã hiếm có.Cao Phượng thở dài thườn thượt:- Tống Minh đáng đánh nhưng mà . . . Cảnh Ngôn hỏi: - Người Tống gia có ý thế nào?Cao Phượng có thể tìm đến Trương gia nói lên Tống gia chưa xuống tay, có lẽ Tống gia đưa ra điều kiện với nhóm Cao Phượng.Cao Phượng nói: - Tống gia đòi chúng ta bồi thường năm mươi vạn linh thạch. Tống Minh chỉ bị vết thương nhẹ, dù không dùng dược tề trị thương vì vài ngày là khỏe, nhưng Tống gia bắt đội mạo hiểm chúng ta bồi thường năm mươi vạn linh thạch. Chúng ta làm gì có nhiều linh thạch như vậy bồi thường cho họ?Cảnh Ngôn nheo mắt nói: - Năm mươi vạn linh thạch? Khẩu vị của Tống gia không nhỏ.Năm mươi vạn linh thạch không đáng gì với Cảnh Ngôn, nhưng là con số thiên văn với võ giả bình thường. Gia tộc như Trương gia cũng không thể một hơi lấy ra năm mươi vạn linh thạch có sẵn.Cao Phượng nói nhanh:- Bọn họ không chỉ muốn linh thạch! Tống Minh ghê tởm đó đòi ta cùng hắn ba tháng! Năm mươi vạn linh thạch cộng thêm ta cùng hắn ba tháng thì họ mới bỏ qua, nếu không Tống gia sẽ tiêu diệt đội mạo hiểm Liệt Diễm. Lần này ta chọc rắc rối lớn cho đội mạo hiểm. Ta đến Trương gia là muốn nhờ Trương gia ra mặt nói một tiếng. Nhưng Trương gia nhỏ yếu hơn Tống gia nhiều, Trương tộc trưởng không muốn xen vào chuyện này.Nghe nói Tống Minh đòi Cao Phượng cùng gã ba tháng, mặt Cảnh Ngôn sầm xuống, lòng dâng lên tức giận. Lúc nghe Tống gia đòi năm mươi vạn linh thạch thì Cảnh Ngôn không có cảm giác gì, bây giờ hắn tức giận thật.Ỷ thế hiếp người nhưng không thể ép đến đường cùng đi? Hết chương 416.



Bạn cần đăng nhập để bình luận