Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 377. Đại Nhân Vật Đan Quốc



Chương 377. Đại Nhân Vật Đan Quốc



Mặt Hứa Đông đỏ nhưng dù gì đã thấy qua sóng to gió lớn, rất nhanh sắc mặt lão trở lại bình thường.Trong phòng đều là đại nhân vật, ở trước mặt nhiều người dù Hứa Đông muốn lùi bước cũng cứng cổ muốn giữ sĩ diện.Giọng điệu Hứa Đông dịu lại nhưng không buông bỏ sĩ diện:- Mộ tổng quản hiểu lầm, ta không có ý đó. Ta chỉ cảm thấy một đan sư nhị giai tuyệt đối không thể nào giúp được gì. Hơn nữa chuyện này càng ít người biết càng tốt, chắc Mộ tổng quản cũng hiểu nhiều người biết khả năng lộ tin tức càng lớn, sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng.Mộ Liên Thiên cười lạnh:- Ta đương nhiên biết tầm quan trọng của chuyện này, phó hội trưởng Hứa Đông, nhưng ta có thể đảm bảo nhân phẩm và phẩm tính của Cảnh Ngôn. Nếu Cảnh Ngôn không đáng tin tưởng thì ta mang hắn đến làm gì? Tốt nhất phó hội trưởng Hứa Đông đừng nghi ngờ quyết định của ta.Lưu Văn cười cười lên tiếng: - Ha ha, ta cũng muốn nói một câu. Cảnh Ngôn là đan sư Hiệp Hội Đan Sư ta, tuy chỉ là đan sư nhị giai nhưng hiểu biết về đan đạo có điểm độc đáo, ta có hiểu biết con người Cảnh Ngôn, tính tình của hắn khá trầm ổn.Nghe Lưu Văn lên tiếng, mắt Hứa Đông lộ tia tức giận.Chu Thượng Vân phất tay nói: - Được rồi các vị, chúng ta không nói linh tinh nữa, nếu Mộ tổng quản đã tôn sùng thanh niên này như vậy thì ta tin Mộ tổng quản có lý do của mình. Ta mời các vị đến vì chuyện gì các vị cũng biết rồi. Vấn đề của phụ thân ta rất hóc búa, mong các vị sẽ dốc hết sức.Chu Thượng Vân nói xong nhìn sang lão nhân ngồi cạnh mình, chắp tay nói: - Cơ Nguyệt Đan Vương, lần này làm phiền người.Hiển nhiên thân phận của lão nhân này không giống bình thường, người khác ngồi ghế hai bên chỉ có lão ngồi cạnh Quận Vương.Không phải muốn ngồi ghế nào là ngồi, nguyện Lam Khúc quận thành e rằng không ai có thể ngồi ngang hàng với Quận Vương. Xem thái độ của Chu Thượng Vân đối với lão nhân tên Cơ Nguyệt là biết.Cơ Nguyệt cười nói: - Quận Vương khách sáo quá, Chu lão gia tử nổi tiếng vang dội khắp Thiên Nguyên đại lục, có thể giúp Chu lão gia tử là vinh hạnh cho Cơ Nguyệt ta.Chu Thượng Vân đứng lên nói: - Ha ha, vậy mời các vị dời bước, phụ thân của ta đang ở nội viện chờ các vị.Những người khác đứng lên.Chu Thượng Vân, Đan Vương tên Cơ Nguyệt ra khỏi phòng, người còn lại mới đi ra.Đoàn người đi hậu viện.Quận Vương phủ rất to lớn, đoàn người đi một nén nhang mới tới một chỗ môi trường rất kỳ lạ. Bên này không có bóng dáng hộ vệ, người hầu, trong không gian dâng trào năng lượng kỳ lạ.Cảnh Ngôn suy đoán bên này chắc có trận pháp vận chuyển, nếu người ngoài tùy tiện đi vào sẽ bị kẹt bên trong. Chu lão gia tử có vẻ không thích bị người quấy rồi.Đoàn người đến trước kiến trúc thấp bé, đứng lại. Thoạt trông kiến trúc rất bình thường, như tùy ý chất đống bằng đất bùn.Cảnh Ngôn, Mộ Liên Thiên đi đằng sau, hắn hỏi nhỏ:- Tổng quản đại nhân, vị Đan Vương Cơ Nguyệt đó là người nào?Cảnh Ngôn nghe tên đan sư lợi hại trong Lam Khúc quận thành nhưng rất xa lạ với Cơ Nguyệt.Mộ Liên Thiên nhỏ giọng đáp lại:- Đan Vương Cơ Nguyệt là đan sư cường đại đến từ Đan Quốc, không giống bình thườngCảnh Ngôn sửng sốt:- Đan Quốc?Đây không phải lần đầu tiên Cảnh Ngôn nghe về Đan Quốc. Nghe đồn hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư Lý Hưng Lâu không lâu sau sẽ đi Đan Quốc. Hai phó hội trưởng Lưu Văn, Hứa Đông vì tranh giành chức vụ hội trưởng mới đấu tranh kịch liệt như vậy. Không ngờ Đan Vương Cơ Nguyệt đến từ Đan Quốc. Đan Quốc là thánh địa của đan đạo nguyên Thiên Nguyên đại lục, vô số đan sư đỉnh cao đều ở trong đó.Chu Thượng Vân nghiêng người nói: - Mời các vị vào.Hình như Chu Thượng Vân dùng cách nào đó giao lưu với người trong kiến trúc, được cho phép mới kêu mọi người đi vào.Một lão nhân mặc trường bào màu vàng lên tiếng: - Quận Vương đại nhân, người rảnh rỗi không cần vào đi?Khi nói lão liếc hướng Cảnh Ngôn, hiển nhiên người rảnh rỗi là ám chỉ hắn.Lão nhân mặc trường bàu màu vàng tên Lư Như, một Đan Vương rất mạnh, thành tựu đan đạo cao còn hơn Lưu Văn, Hứa Đông, ngang bằng Lý Hưng Lâu. Nhưng Lư Như không phải người Hiệp Hội Đan Sư mà là đan sư tự do.Người này rất thân với Hứa Đông, bởi vậy lão mới mở miệng nói lời nhằm vào Cảnh Ngôn. Ở trong mắt Lư Như thì Cảnh Ngôn đúng là người rảnh rỗi, nghiêm khắc mà nói Mộ Liên Thiên cũng thuộc diện này. Nhưng Mộ Liên Thiên là tổng quản của Quận Vương phủ, dù gã không phải đan sư nhưng có tư cách đi vào kiến trúc. Cảnh Ngôn không có tư cách đó.Chu Thượng Vân cau mày nhìn Lư Như.Lư Như thấy Quận Vương nhíu mày, bổ sung thêm:- Chẩn đoán cho lão gia tử không giống bình thường, nếu tùy tiện ai đều có thể đi vào, lỡ ảnh hưởng chẩn đoán với lão gia tử thì mất nhiều hơn được.Cảnh Ngôn chau mày nhìn lão nhân kia, lòng rất bực bội. Cảnh Ngôn chưa gặp phụ thân Quận Vương, không rõ tình huống hiện giờ của người bệnh ra sao nên không dám bảo mình có thể giúp đỡ. Nhưng không có nghĩa là người ta có thể tùy ý ô miệt hắn, mà còn nói thẳng hắn là kẻ rảnh rỗi.Cảnh Ngôn nắm giữ Càn Khôn Đan Đạo, ai dám bảo hắn không giúp được gì?Thật là khiến người bực bội.Chu Thượng Vân nhìn Cảnh Ngôn.Chu Thượng Vân rất tin Mộ Liên Thiên, nhưng nói đan sư nhị giai có thể giúp đỡ trong chuyện này thì gã trăm phần trăm không tin. Nếu đan sư nhị giai giúp được thì Chu Thượng Vân mời Đan Vương Cơ Nguyệt từ Đan Quốc đến làm chi?Đan Vương Cơ Nguyệt từ vạn dặm xa xôi đến đây không phải du lịch, Quận Vương phủ trả giá rất lớn mời người ta. Chu Thượng Vân cho rằng Cảnh Ngôn có vào hay không chẳng quan trọng.Hứa Đông thuận thế bĩu môi nói:- Cảnh Ngôn, ngươi chờ ở đây đi, loại việc này không phải Đan Vương nhị giai nho nhỏ như ngươi có thể xen vào.Cảnh Ngôn là đan sư của Hiệp Hội Đan Sư, Hứa Đông là phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư, lão dùng giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện với hắn không có vấn đề gì. Mặt ngoài Cảnh Ngôn là thuộc hạ của Hứa Đông. Hết chương 377.



Bạn cần đăng nhập để bình luận