Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 422. Không Cần Lo Lắng



Chương 422. Không Cần Lo Lắng



Tống Lục giật bắn người, mặt già nhăn nhúm vội nói: - Không phải! Tuyệt đối không phải uy hiếp!Cảnh Ngôn lạnh lùng quát: - Đừng nói nhảm nhiều, ta giữ lại mạng sống của ngươi và phế vật này không vì sợ Tống gia trả thù! Được rồi, ngươi về Tống gia ngay, nói rõ với tộc trưởng Tống gia mang Cao Triển đội mạo hiểm Liệt Diễm lại đây đổi người! Nếu Cao Triển rụng một cọng lông là ta cho phế vật Tống Minh đứt một ngón tay, nhớ chưa?Tống Lục trợn to mắt suýt rớt tròng:- . . . Cảnh Ngôn nheo mắt, khí thế trầm xuống:- Không nhớ?Thấy Cảnh Ngôn dợm ra tay, Tống Lục gật đầu lia:- Nhớ! Nhớ!Cảnh Ngôn vung cánh tay túm Tống Minh:- Nhớ thì mau cút, không lẽ muốn ta tiễn ngươi ra ngoài?Tống Lục nhìn Tống Minh, cuối cùng không dám nói nhiều. Tống Lục cực kỳ không muốn trở về, lão đến là vì bảo vệ Tống Minh, ai ngờ gã bị người bắt sống, lão đi về một mình.Có thể tưởng tượng khi Tống Lục nói cho tộc trưởng Tống gia biết chuyện từ đầu đến cuối thì sắc mặt tộc trưởng khó coi cỡ nào.Tống Lục ra khỏi nơi đóng quân của đội mạo hiểm Liệt Diễm, thấy võ giả tụ tập đầy đường thì nhăn mặt. Lúc lão và Tống Minh lại đây vênh váo tự đắc, sợ có người không biết bọn họ tới kiếm đội mạo hiểm Liệt Diễm. Ai ngờ sự việc phát triển ra ngoài dự đoán.Giờ Tống Lục ra khỏi đội mạo hiểm Liệt Diễm, bộ dạng mặt xám mày tro, quần áo loang lổ vết máu. Đám võ giả ở bên ngoài vây xem không phải đồ ngốc, nghĩ sơ liền đoán ra sự việc.Mất mặt!Hôm nay đúng là lật thuyền trong mương.Tống Lục cúi đầu bước nhanh ra trạch viện đội mạo hiểm Liệt Diễm.Võ giả trên đường bàn tán xôn xao:- Chuyện gì xảy ra? - Có chuyện gì? Tại sao trưởng lão Tống Lục người đầy tro bụi, trên áo hình như có vết máu.- Tống Lục và Tống Minh đi vào nơi đóng quân của đội mạo hiểm Liệt Diễm bộ dáng không như vậy. a phải rồi, Tống Minh đâu? Sao chỉ có một mình trưởng lão Tống Lục đi ra?- Không lẽ đội mạo hiểm Liệt Diễm bị trưởng lão Tống Lục tiêu diệt? Trong kịch chiến trưởng lão Tống Lục bị thương? Nhưng không đúng, bên trong không có tiếng chém giết.Mọi người không biết trong sân của đội mạo hiểm Liệt Diễm xảy ra chuyện gì.Trong sân.Cảnh Ngôn xách Tống Minh mặt trắng bệch, nói với Lý Dũng:- Đoàn trưởng Lý Dũng, nhốt phế vật này trước đi.Người Tống gia phải một lúc nữa mới đến, Cảnh Ngôn không thể cứ luôn xách Tống Minh trong tay.Cao Phượng cắn răng nói: - Ta đến!Tống Minh luôn bị Cảnh Ngôn túm cổ đã choáng váng đầu óc, nhưng thấy Cao Phượng mặt dữ tợn đến gần thì rùng mình, đầu óc tỉnh táo lại. Tống Minh biết Cao Phượng hận gã tận xương, nếu không phải e ngại gia tộc của gã thì nàng đã sớm giết gã.Thấy mình sắp rơi vào tay Cao Phượng, trái tim Tống Minh rớt xuống đáy cốc hét rầm lên:- Các ngươi muốn làm gì? Các . . . các ngươi không sợ phụ thân cúa ta diệt sao? Lý Dũng! Lý Dũng rốt cuộc muốn làm gì? Sao không ngăn hắn lại!?Bốp! Cảnh Ngôn tùy tay ném Tống Minh xuống rồi tát một cái đánh gã bay xa.Cảnh Ngôn âm trầm nhìn Tống Minh rớt xuống đất:- Câm mồm! Còn ồn ào nữa là ta giết!Tống Minh ăn một cái tát liền ngoan, tuy gã trác táng nhưng không ngu, gã biết bây giờ nếu không phối hợp chắc chắn gã chịu thiệt. Đừng nói người tên Cảnh Ngôn có thực lực mạnh đến khó tin, chỉ nói đám người Cao Phượng có thể nhẹ nhàng xoa nắn gã. Tống Minh biết đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Cao Phượng đến trước mặt Tống Minh, đá gã lăn xa mấy thước. Tống Minh đau nhe răng trợn mắt nhưng không dám la to, gã lớn như vậy chưa từng chịu thiệt đến thế.Cao Phượng quát:- Còn không đứng lên!?Tống Minh lật người lại lật đật đứng dậy, cúi đầu giấu đáy mắt âm độc vụt qua. Tống Minh thề chờ phụ thân mang theo cường giả gia tộc đến gã sẽ giết đội mạo hiểm Liệt Diễm gà chó không tha, đúng vậy, một con chuột cũng không bỏ qua!Cao Phượng áp giải Tống Minh đi trước.Ánh mắt Lý Dũng kính sợ nhìn Cảnh Ngôn, nói chuyện ngập ngừng:- Cảnh Ngôn . . . huynh đệ.Lý Dũng cảm thấy lại kêu ‘Cảnh Ngôn huynh đệ’ hơi không thích hợp, nhưng gã không biết nên xưng hô hắn thế nào.Cảnh Ngôn biểu hiện ra thực lực làm mọi người ở đây vô cùng rung động. Tống Lục bị một chưởng đánh bay, thoạt trông Cảnh Ngôn chưa dùng hết sức. E rằng sức chiến đấu của Cảnh Ngôn ít nhất là Tiên Thiên hậu kỳ, nghe Cao Phượng nói hắn mới hai mươi tuổi, lứa tuổi này đã có tu vi đáng sợ như vậy, nhìn khắp Lam Khúc quận thành tính là thiên tài hạng nhất.Đám người Lý Dũng có lẽ thực lực không quá mạnh nhưng họ đã gặp trường hợp lớn, thấy nhiều thiên tài của gia tộc lớn, nhưng những người đó kém hơn Cảnh Ngôn mười vạn tám ngàn dặm.Cảnh Ngôn cười nói: - Đoàn trưởng Lý Dũng, ta sẽ lo chuyện này đến cùng, đừng lo.Lý Dũng nhìn thẳng Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn huynh đệ, tộc trưởng Tống gia là cường giả Đạo Linh cảnh, có mấy chục võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Đây mới chỉ là mặt ngoài, có lẽ trong Tống gia còn ẩn giấu võ giả Đạo Linh cảnh. Tộc trưởng Tống gia biết Tống Minh chịu thiệt chắc chắn tức giận, rất có thể sẽ tự mình đến đây.Lúc này Lý Dũng không lo bị Tống gia trả thù, vì việc đã rồi. Lý Dũng không trách Cảnh Ngôn, vì dù hắn không xuất hiện Tống gia cũng sẽ không bỏ qua cho đội mạo hiểm Liệt Diễm. Bọn họ không trả nổi năm mươi vạn linh thạch, cũng sẽ không đồng ý giao Cao Phượng cho Tống Minh.Việc đã đến nước này Lý Dũng tiêu sái chấp nhận, gã nói những câu trên với Cảnh Ngôn vì muốn cho hắn biết năng lực cua Tống gia.Lý Dũng tạm dừng rồi nói:- Cảnh Ngôn huynh đệ ra khỏi thành ngay bây giờ có lẽ còn kịp.Lý Dũng cho Cảnh Ngôn biết Tống gia mạnh mẽ vì muốn hắn trốn đi, đội mạo hiểm Liệt Diễm chắc chắn không chạy thoát nhưng một mình hắn có lẽ kịp rời khỏi Hạo Phong thành.Cảnh Ngôn nghe vậy lắc đầu nói: - Đoàn trưởng Lý Dũng, ta nói rồi, các người đừng quá lo, tộc trưởng Tống gia có đến cũng không sao cả.Đám người Lý Dũng thấy Cảnh Ngôn cố chấp muốn ở lại thì không tiện khuyên thêm. Lý Dũng và mấy đội trưởng nhanh chóng tụ tập các thành viên Liệt Diễm lại, chuẩn bị khai chiến với Tống gia. Hết chương 422.



Bạn cần đăng nhập để bình luận